Việc cấp bách hiện giờ là tìm cho Ấn Vô Huyền một bộ quần áo để che đậy thân thể, và cho Tạ Phi Bạch một bộ y phục thích hợp.
Dù sao từ U Đô đến Vân Ẩn Cung khoảng cách khá xa, cho dù Ấn Vô Huyền bay với tốc độ nhanh nhất trở về cũng phải mất nửa ngày, rất khó đảm bảo giữa đường không gặp ai.
Ấn Vô Huyền tuy không để ý ánh mắt người khác, nhưng lại rất để tâm đến danh tiếng của cung chủ. Vài ngày trước, chuyện “cùng phòng ba ngày” đã khiến hắn áy náy với cung chủ, giờ nào dám đổ thêm dầu vào lửa.
Vì vậy, hai người thay đổi dung mạo, tiến vào một tòa trấn nhỏ gần U Đô.
Trấn này nằm gần U Đô, ma thú ngày càng nhiều, liên tục có người bị thương hoặc tử vong, có thể nói là khổ không nói nổi. May mà Thanh Vân phái cử một số tu sĩ đến đóng giữ, tình hình mới chuyển biến tốt hơn. Trên đường đi thường nghe thấy dân chúng khen ngợi Tư Hoài Cổ, nói chưởng môn Thanh Vân phái thật là người tốt mang lòng thiên hạ. So ra, cung chủ Vân Ẩn Cung – Tạ cung chủ – lại quá ích kỷ, không chịu sửa chữa kết giới U Đô, khiến sinh linh thiên hạ phải chịu khổ!
Ấn Vô Huyền mặc một bộ áo vải xám trộm được từ một hộ dân, khịt mũi khinh thường: “Hắn tính là người tốt gì chứ.” Loại người tính kế cung chủ, nào có liên quan gì tới chữ “tốt”.
Một đại hán nghe thấy hắn nói vậy, thấy hắn lạ mặt, không khách khí nói: “Ngươi là nông phu từ đâu đến mà dám mắng Tư chưởng môn!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT