Sơn động dường như không có điểm cuối, càng đi vào sâu, khí lạnh càng thêm nặng nề. Ấn Vô Huyền không mặc quần áo, lại cũng không vận nhiều linh khí hộ thể, lạnh đến mức phát run.
Đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận được cái lạnh như thế này. Trong trí nhớ, duy nhất một lần là khi còn nhỏ hắn mạo hiểm đi trong tuyết để tìm cung chủ, nửa đường bị đông lạnh đến mức hôn mê. Về sau hắn bắt đầu tu luyện, chưa đến mấy năm đã dẫn khí nhập thể, không còn phải chịu khổ sở vì cái rét như phàm nhân nữa.
Nghĩ đến cung chủ, tinh thần hắn lại chấn hưng. Hắn đứng tại chỗ nhảy vài cái để làm nóng cơ thể, rồi nhanh chóng rảo bước về phía trước. Nhưng vừa mới bước ra một bước, hắn dẫm phải một vật bén nhọn. Nhìn kỹ lại, đó là một cây băng nhọn dựng đứng trên mặt đất, mũi nhọn sắc bén đâm thẳng vào gan bàn chân, khiến hắn cảm thấy đau nhói.
Máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả băng tuyết. Hắn hơi nhíu mày, rút chân lại, vừa định xem xét thương thế thì cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi!
Sơn động biến mất, băng tuyết biến mất, trước mắt chỉ còn lại một vùng hỗn độn đen kịt.
Hắn phiêu phù giữa không gian hỗn độn vô biên vô hạn, không thể nói chuyện, không thể cử động, tựa như một khối thi thể.
Lại là ảo cảnh. Ấn Vô Huyền bực bội nghĩ, gần đây sao cứ liên tục gặp phải ảo cảnh như thế này? Hắn còn đang muốn đi tìm cung chủ, không thể mãi bị trì hoãn ở đây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT