Hắn vừa đi, trong đại điện chỉ còn lại Tạ Phi Bạch và Ấn Vô Huyền.

Ấn Vô Huyền quỳ một chân xuống, không chút hối hận nhận lỗi, nói: “Thuộc hạ lại hại Cung chủ! Lần sau có người đưa chiến thư, ta nhất định sẽ không trúng kế nhận lời!”

Bọn họ đều không đánh lại nên tính kế tài sản của hắn, đáng giận!

Tạ Phi Bạch: “Ngươi lần nào cũng hứa như vậy, lúc đánh nhau nào có chậm trễ một giây.”

Ấn Vô Huyền nghẹn lời.

Hắn là kiếm tu, hiếu chiến từ trong xương cốt, chiến thư tới trước mắt, hắn không tiếp lời mời mới lạ.

Tạ Phi Bạch đánh giá từ trên xuống dưới Ấn Vô Huyền, yên lặng thở dài.

Y thở dài lại không phải vì phải bồi thường tiền giúp Ấn Vô Huyền mà là tình kiếp thứ bảy tới rồi.

Tạ Phi Bạch tu Mị Thuật, này vốn là công pháp phụ, không có mấy người tu luyện, người luyện thành công lại càng ít.

Mị Thuật rất khó tu luyện, không nói tới điều kiện ngoại hình, quan trọng nhất là phương pháp để thăng cấp Mị Thuật khác với những công pháp khác.

Công pháp thường thăng cấp thì tu luyện tâm cảnh, bế quan, thông qua thiên lôi tiến cảnh.

Mị Thuật muốn thăng cấp cần độ tình kiếp, đối tượng độ kiếp do Thiên Đạo chọn, nhiều khi là người bạc tình, khó phá kiếp, về sau đối tượng được chọn càng lúc càng khó chinh phục, không chỉ để họ động tâm, đối phương còn phải sẵn sàng vì mình mà chết, đã khó càng thêm khó.

Y đã vượt qua sáu lần tình kiếp, nếu vượt qua lần thứ bảy này sẽ tấn thăng Độ Kiếp kỳ, cách phi thăng không xa.

Mà tình kiếp thứ bảy, ứng trên người hộ pháp Ấn Vô Huyền.

Vừa có kết quả đạo hàm, Tạ Phi Bạch cảm thấy đau đầu, lần này còn tệ hơn sáu lần trước.

Tạ Phi Bạch từ trước đến nay không ăn cỏ gần hang, luôn nhắm mắt làm ngơ xem như không thấy mấy kẻ tự tiến cử tới làm ấm chăn, làm Y thấy phiền thì trực tiếp đuổi đi - Vài tiền nhiệm Đại hộ pháp trước đều vì lý do này mà đổi, nhóm Hộ pháp cấp thấp cũng vậy mà một lần lại một lần thay thế.

Vậy mà giờ không chỉ phải ăn cỏ gần hang, còn phải ăn nhúm cỏ khó nuốt nhất.

Như lời đồn nói, Ấn Vô Huyền theo Y mấy trăm năm qua chưa từng động tâm với Y bao giờ, dù có tháo mặt nạ, cởϊ qυầи áo, Ấn Vô Huyền nhìn Y cũng chẳng khác nào nhìn một cục đá.

Đương nhiên, Ấn Vô Huyền rất trung thành, lúc nào cũng sẵn sàng vì Y lên núi đao xuống biển lửa nhưng trung thành với tình cảm là hai chuyện khác nhau.

Lúc trước còn cho rằng Ấn Vô Huyền cứ vậy thật tốt, lúc này thì không chắc.

Công lược qua sáu người lạnh tâm lãnh tình nhưng không ai làm Y cảm thấy khó khăn như Ấn Vô Huyền cả.

Bởi vì người khác trái tim có lạnh lùng tới đâu nhưng vẫn có tim có phổi, Ấn Vô Huyền thì thật sự không có tim.

Để tu vô tình đạo, Ấn Vô Huyền vừa tu luyện đã tự đem tim mình đào ra, cũng không biết đem giấu chỗ nào, chính hắn còn không tìm thấy vị trí cụ thể!

Một người thậm chí không có trái tim, bảo hắn động tâm thế nào được?

Ấn Vô Huyền bị Tạ Phi Bạch nhìn tới khó hiểu, hỏi: “Cung chủ, Thuộc hạ có vấn đề gì sao?”

Dừng một chút, hắn lại nói, “Cung chủ có phải ngại thuộc hạ tiêu quá nhiều tiền không? Ta lập tức đi kiếm tiền!”

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, được nửa đường thì Tạ Phi Bạch gọi lại, “Ngươi muốn kiếm tiền kiểu gì?”

Ấn Vô Huyền hiển nhiên trả lời: “Cướp.”

Tạ Phi Bạch: “...”

Ấn Vô Huyền: “Cung chủ yên tâm, ta định cướp người gửi chiến thư tới, họ hại Vân Ăn Cung tốn nhiều tiền như vậy, tất nhiên phải bồi thường.”

Hắn nhấc chân lại muốn đi, lần này tới cửa lại bị gọi về.

“Ấn hộ pháp, Bổn tọa giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng.”

Tạ Phi Bạch trịnh trọng nói: “Nhiệm vụ này đối với ngươi có lẽ không thể làm được, nhưng nhất định phải hoàn thành.”

Ấn Vô Huyền vừa nghe được lời này, lập tức nghiêm nghị, “Cung chủ cứ việc phân phó!”

Tạ Phi Bạch: “Yêu Bổn tọa.”

Ấn Vô Huyền: “...”

Ấn Vô Huyền ngơ ngác nhìn xung quanh, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

“Cung chủ.”

Hắn nghi hoặc hỏi: “Ngài vừa nói gì?”

Tạ Phi Bạch nhàn nhạt mà nói: “Đừng giả ngu.”

Ấn Vô Huyền nghĩ nghĩ, hiểu rõ mà nói: “Cung chủ, người ứng kiếp tình kiếp thứ bảy của ngài là ta à?”

Hắn đi theo Tạ Phi Bạch mấy trăm năm, tận mắt chứng kiến qua hai lần tình kiếp, tuy không tham gia vào nhưng cũng không xa lạ gì với chuyện tình kiếp này.

Thế nhưng không ngờ tới, tình kiếp thế mà dính lên người hắn.

Ấn Vô Huyền lập tức tỏ lòng trung thành: “Thuộc hạ nguyện vì Cung chủ mà chết!”

Tạ Phi Bạch: “Ừ, trước đó ngươi yêu Bổn toạ đã.”

Ấn Vô Huyền: “...”

Ấn Vô Huyền chưa bao giờ trái lệnh Tạ Phi Bạch, nếu Tạ Phi Bạch đơn thuần muốn hắn chết, hắn có thể lập tức bạo nội đan mà chết. Còn bảo hắn yêu Tạ Phi Bạch, hắn chịu.

Nỗ lực nhớ lại chuyện đã thấy đã nghe qua cách tình nhân ở chung, hắn ngập ngừng đứng dậy, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

“Tối hôm qua ta đã tắm, nếu Cung chủ muốn thì ta đi tắm thêm lần nữa cũng được...”

Tạ Phi Bạch thấy Ấn Vô Huyền “Roẹt roẹt roẹt” cởi chỉ còn áo trong, lại còn muốn cởi nữa, vô ngữ mà phất tay, một cơn gió lốc từ khoảng không xuất hiện đem Ấn Vô Huyền thổi bay ra khỏi đại điện, của "Rầm" một cái đóng lại.

Ngoài cửa, Ấn Vô Huyền quần áo không chỉnh tề, gõ gõ cửa, cẩn thận hỏi: “Cung chủ, không phải ngài muốn Thuộc hạ thị tẩm sao? Vậy...vậy ta đi cướp… à không đi kiếm tiền đây.”

Bên trong cửa, Tạ Phi Bạch lạnh lẽo phun ra một chữ: “Lăn!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play