Tạ Phi Bạch được Ấn Vô Huyền ôm vào lòng. Vị hộ pháp luôn lạnh nhạt nghiêm cẩn kia nay lại hiếm hoi chủ động như thế, khiến Tạ Phi Bạch muốn nhìn kỹ xem trong mắt hắn có còn là sắc vàng kim rực rỡ kia hay không. Thế nhưng, cả người y lúc này đã mệt mỏi đến cực điểm, không đủ sức thoát khỏi gông xiềng vô hình của Ấn Vô Huyền, đành tùy ý để đối phương ôm lấy, an nhiên mà thuận theo.
“Cung chủ, là ta sai, khiến ngươi hao kiệt linh lực,” Ấn Vô Huyền thì thầm bên tai y. “Ta nhất định sẽ nghĩ cách nhanh chóng đoạt được trái tim kia, hoàn thành nhiệm vụ trợ ngươi phi thăng.”
“Nếu ngươi thật lòng muốn giúp bổn tọa khôi phục linh lực sớm hơn,” Tạ Phi Bạch khẽ nói, “cũng không cần phiền phức đến thế. Ngày ngày cùng bổn tọa song tu, chừng một hai năm cũng đủ để dưỡng về như cũ. Nếu chăm chỉ thêm chút nữa, e rằng nửa năm cũng đã đủ rồi.”
Ấn Vô Huyền, giờ đã hiểu sự đời, tự nhiên biết song tu là gì. Trên mặt hắn bỗng đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Ta... ta sẽ lập tức đến thư các tìm học thuật song tu!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT