Trong lòng Vu Việt buồn bực không thôi, vốn dĩ hắn chỉ mới hoài nghi, hiện tại hầu như có thể khẳng định, hóa ra Phù Đồ thật sự không rõ ý nghĩa sâu xa của bầu rượu kia, “Hắn” hoàn toàn chỉ có suy nghĩ quan hệ chủ tớ với mình, “Hắn” nghĩ việc đó là đương nhiên. Thảo nào “Hắn” luôn giữ nghiêm ngặt bổn phận, chưa từng bày tỏ một chút thân mật nào, thậm chí thỉnh thoảng còn cố ý xa cách.
Hai tay nắm chặt lại theo bản năng, trong lòng Vu Việt xuất hiện một trận nôn nóng không hiểu. Hắn chưa bao giờ là người thích nam sắc, nhưng khi Phù Đồ xuất hiện lại làm cho hắn lần đầu tiên có xúc động gần gũi một gã nam tử, khi “Hắn” uống xong bầu rượu của hắn, trong lòng hắn thực sự tràn đầy vui mừng, cứ nghĩ là việc này chắc chắn nước chảy thành sông*, với hắn mà nói, lề thói của thế tục đều không là vấn đề gì. Nhưng mà, hóa ra “Hắn” lại không có cái ý tứ kia.
* Nước chảy thành sông: Khi điều kiện chín muồi, sự việc tự nhiên sẽ thành công.
Phù Đồ là một hiền sĩ, một hiền sĩ luôn giữ mình trong sạch. Nếu như “Hắn” không muốn, cho dù hắn có là Vương, cũng không thể tùy tiện mà làm nhục “Hắn”.
Người này thật sự là việc lớn thì khôn khéo, việc nhỏ thì hồ đồ. Ngay cả tên mãng phu Sóc Vưu kia cũng còn nhìn ra được, thế mà hắn lại ngây thơ không biết, hoặc là… Làm bộ như không biết?
“Chủ công?” Mặc Phi kỳ quái nhìn về phía Vu Việt, cảm giác ánh mắt của hắn nhìn đến trên người nàng hết sức ghê người, như là mang theo tức giận, lại giống như có cả mất mát.
Vu Việt nhìn thật kĩ “Hắn” một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói một câu “Đi thôi” đã xoải bước mà đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play