“Dạ.”
Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, Vu Việt cho binh lính cắm trại, sau đó lại phái ra mấy người đem từng thôn dân bị g.i.ế.c hại trong này, đặt vào trong hố, tiến hành hoả táng.
Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, trong tiếng lốp bốp phảng phất như có tiếng người c.h.ế.t đang ai oán khóc than, ánh tà dương đỏ như m.á.u chiếu rọi, làm cho người ta có cảm giác vô cùng đè nén.
Mặc Phi lẳng lặng đứng ở một bên, trong mắt dường như cũng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nàng đưa tay sờ Ngọc Phù trên cổ, cảm giác huyệt thái dương âm ỉ đau.
Là oán khí* của những người c.h.ế.t này vẫn còn lưu lại trên nhân gian, không thể ngủ yên sao?
* Oán khí: Oán hận, căm hận.
Mặc Phi không tin vào thần thánh, nhưng lại tin tưởng con người có linh hồn, một người khi còn sống, nếu như mang theo chấp niệm* khó có thể tiêu tan thì sau khi chết, chấp niệm sẽ chuyển thành một loại sức mạnh đặc thù, vẫn lưu lạc trên nhân gian. Có lẽ người sống không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được. Đặc biệt là sau khi nàng tiếp xúc với khảo cổ, lại càng tin vào điều này hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT