“Minh Hàn, mấy ngày bổn vương không về, trong phủ có chuyện gì không?” Vu Việt mới từ doanh địa ngoài thành trở về, vừa cởi áo choàng đưa người hầu vừa thuận miệng hỏi.

“Mọi việc đều tốt đẹp.” Minh Hàn thản nhiên trả lời, “Nhưng mà…”

“Nhưng sao?” Vu Việt giang hai tay cho người hầu đến cởi bỏ khôi giáp, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Mấy ngày nay, trong thư các xảy ra một việc thú vị.”

“Thư các?” Vu Việt nghi hoặc, “Trong thư các thì xảy ra chuyện gì?”

“Chủ công hãy tự mình đi xem sẽ biết.” Minh Hàn không trực tiếp trả lời, nói, “Vị Phù Đồ công tử kia, quả là thú vị.”

Có liên quan gì đến thiếu niên đó? Trong đầu Vu Việt hiện ra dáng vẻ của người nọ, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.

Thay xong thường phục, Vu Việt chưa tắm rửa đã quyết định đi đến thư các xem trước.

Đi vào thư các, cảm giác đầu tiên của Vu Việt đó là: dường như sạch sẽ hơn không ít? Tiếp theo hắn lại bị dãy bảng tên trên thư sách hấp dẫn, từng hàng từng nhóm, hiện ra rõ ràng. Đến gần, tùy tay lật xem một quyển, mặt trên viết “Sử, quyển số mười lăm, Giản Sử Thông Nghĩa.” Ngẩng đầu nhìn, bên cạnh một đống thẻ tre trên giá gỗ có một bảng gỗ nhỏ, viết “Sử học”.

Lại đi thêm vài bước, trên giá gỗ, theo thứ tự là nông gia, chính trị, thời vụ, địa lý, truyện ký, bói toán, văn học, hỗn hợp, v.v…, mà từng sách được phân loại đều dùng bảng tên ghi kí hiệu tên sách, mã sách, muốn tra tìm cái gì đều thuận tiện hơn rất nhiều, ngay cả việc cho mượn hay đã bị mất cũng có thể vừa xem là hiểu.

Vu Việt nhìn sự thay đổi của thư các, trong con ngươi thâm thúy lóe lên mấy tia tinh quang. Nhìn thì chỉ là thay đổi nhỏ, nhưng tâm tư tỉ mỉ, tác dụng phi phàm, ít nhất thì trước kia chưa từng có ai nghĩ đến việc sắp xếp lại tàng thư như thế cả.

“Cái này là do ‘Hắn’ làm?”

“Đúng vậy.” Minh Hàn gật đầu.

Vu Việt không nói gì nữa, liếc mắt nhìn lại thư các một lần rồi cất bước rời đi, đồng thời phái người gọi Yên Kiều đến thư phòng gặp hắn.

“Chủ công, ngài cho gọi Yên Kiều?” Yên Kiều đi vào thư phòng, bái kiến nói.

Vu Việt hỏi: “Phù bài của Phù Đồ thế nào rồi?”

“Yên Kiều vừa cho người sửa sang lại một phần hộ tịch chứng minh, vẫn chưa làm phù bài.”

Vu Việt không nói gì, lấy ra một mảnh vải trên án thư, đề bút viết vài từ, sau đó đóng dấu lên, đưa cho Yên Kiều.

Yên Kiều tiếp nhận tấm vải, mở ra thì thấy mặt trên chỉ có bốn chữ: thượng khanh Nhung Trăn.

Trong lòng Yên Kiều chấn động, ngẩng đầu, liếc mắt lên nhìn Vu Việt một cái, thấy ngài đang cúi đầu không để ý tới hắn, hắn đành phải áp chế nghi hoặc và kinh ngạc trong lòng, cáo lui đi ra.

Thượng khanh Nhung Trăn, chức vị này vô cùng vinh quang, cho dù là quý tộc bình thường cũng không thể dễ dàng mạo phạm hoặc xử phạt, mà nếu có được thân phận này, phù bài của Phù Đồ không cần thẩm tra cẩn thận, trực tiếp hoàn thành là xong, hơn nữa, điều đặc biệt là bốn chữ viết bên trên, cái này đại biểu cho thân phận và tài năng của “Hắn” đã được khẳng định. Có danh hiệu “Thượng khanh” cũng không vượt qua năm người, cho nên mới nói có ý nghĩa không không nhỏ.

Ở phủ Nhung Trăn vương, người có danh hiệu này, trước mắt chỉ có một mình Minh Hàn, xem ra bây giờ lại nhiều hơn một vị.

Trong lòng Yên Kiều không khỏi dâng lên một tia hâm mộ và ghen tị."Chủ công, lần này tiến cung đã xảy ra chuyện gì?” Minh Hàn thấy Vu Việt trở về thì trầm tư không nói đành dò hỏi.

Trong thư phòng ngồi năm người, Vu Việt ngồi ở vị trí đầu, Minh Hàn ngồi thứ hai, tiếp theo là Yên Kiều và hai vị nam tử mặc trang phục võ giả.

Vu Việt nói: “Vương thượng cố ý phái ta đi đóng quân ở thành Viễn An nơi biên giới.”

“Ồ? Thành Viễn An?” Minh Hàn thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt hơi dãn ra.

Đối với dáng vẻ ngây ngốc tự hỏi của Minh Hàn, mọi người sớm đã thấy nhưng cũng không thể trách được, Yên Kiều mở miệng nói: “Viễn An là nơi giao nhau giữa ba nước Ngu, Chiếu, Cảnh, nay Vương thượng phái Chủ công đến đó, là để phòng ngừa chiến tranh từ hai nước kia lan đến quốc gia chúng ta sao?”

Một vị võ giả tiếp lời: “Không có khả năng, nếu chỉ là phòng thủ thành, Chiếu Quốc có nhiều đại tướng như vậy, sao phải phái Chủ công đi?”

“Thế nhưng, nếu không phải vì phòng thủ thành, chẳng lẽ Vương thượng định làm ngư ông đắc lợi, thừa dịp các quốc gia hỗn loạn mà múc về một chén canh sao?” Một võ giả khác đoán.

Vu Việt không nói gì, chỉ nhìn về phía Minh Hàn.

Minh Hàn nói: “Gia nhập vòng chiến lúc này là không khôn ngoan, sợ rằng điều Vương thượng muốn chính là phân chia binh quyền của Chủ công.”

Vu Việt rũ mắt xuống, ánh mắt chuyển qua chén trà trong tay.

“Không phải chứ?” Yên Kiều cả kinh nói, “Thời điểm này mà còn muốn phân chia binh quyền của Chủ công? Đó không phải là tự chặt một cánh tay của mình sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play