Yên Kiều lấy từ trong lòng ra một chuỗi chìa khóa, tháo ra một cái.

“Đa tạ.” Mặc dù vẻ mặt Mặc Phi bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vui sướng. Nàng muốn tìm hiểu thời đại này, vậy thì nhất định phải tận sức mà tìm đọc các loại thư sách. Nhưng mà thư sách ở thời đại này vô cùng trân quý, có tiền cũng không thể mua. Nếu bây giờ đã vào vương phủ Nhung Trăn, sao nàng có thể không nắm chắc cơ hội cho được.

Tiễn bước Yên Kiều, Mặc Phi lập tức gọi Mộc Hề dẫn nàng đến thư các.

Thư các lớn nằm ở bên kia hành lang gấp khúc, chuyển hai lối rẽ là đến nơi. Có điều, nếu không phải muốn đi thư các, cơ bản ở bên này sẽ không có người đi lại.

Dùng chìa mở khóa, đống thư sách cao như núi bên trong làm Mặc Phi kinh sợ một phen.

Bước đầu phỏng chừng có tổng cộng hơn một ngàn sách. Nếu mà là sách giấy, số lượng này sẽ không đáng kể chút nào. Nhưng mà thẻ tre rất nặng, lại còn để cùng một chỗ với nhau, cho nên vô cùng đồ sộ.

Mặc Phi dạo một vòng quanh thư các, bắt đầu phiền não, muốn tìm được sách ở đây cũng thật khó khăn, nếu không mở sách ra sẽ chẳng biết bên trong có nội dung gì. Tùy tiện nhìn bên ngoài mấy cuốn thẻ tre, có sách sử, có truyện ký, lại còn thơ phú, có thể nói là phân loại hỗn độn, muốn tìm chút tư liệu cũng vô cùng hao tốn sức lực và thời gian.

Nhíu nhíu mày, xem ra trước khi nghiên cứu thẻ tre thì phải sắp xếp nó lại một lần mới được.

Mặc Phi suy nghĩ một hồi, sau đó mang Mộc Hề rời khỏi thư các.

“Ồ? Vị công tử kia chỉ đến thư các một chút đã rời đi sao?” Minh Hàn đang ở trong phòng đọc sách, nghe người đến báo cáo, thản nhiên nói một câu.

Yên Kiều ở một bên cười: “Hay là bị số lượng phong phú của tàng thư dọa cho sợ hãi rồi?”

“Ngươi hãy nhìn lại đi.” Ánh mắt Minh Hàn chuyển qua bức thư trên tay.

“Ồ… Minh Hàn tiên sinh cảm thấy hứng thú với vị công tử kia sao?”

“Có chút.” Minh Hàn từ chối cho ý kiến.

“Ha ha.” Yên Kiều cầm lấy bản tư liệu viết đơn giản về Mặc Phi, thầm nói, “Một tài sĩ trẻ tuổi lại không biết bối cảnh thân phận…”

Minh Hàn liếc mắt nhìn hắn, lại tiếp tục đọc sách.

Trở lại nơi ở của mình, Mặc Phi lấy từ trên án thư một mảnh bạc giản sạch sẽ, nhìn qua lại, sau đó dùng d.a.o cắt thành vài đoạn, gọi Mộc Hề đ.â.m thủng bề mặt rồi dùng dây buộc vào, làm thành từng bảng tên nhỏ.

Nàng vừa lòng gật gật đầu, đem bảng tên tới trước mặt Mộc Hề nói: “Mộc Hề, ngươi sai người làm giống như thế này được chứ?”

Mộc Hề sửng sốt, sau đó gật đầu trả lời: “Có thể, làm cái này không mất bao nhiêu thời gian, trong phủ không thiếu gia nô, đều có thể làm được.”

“Tốt lắm, ngươi đi tìm người làm một ngàn cái đi.”

“Một ngàn?”

“Đúng vậy, chỉ có thể nhiều chứ không thể thiếu. Có thể làm được không?”

“Có thể ạ, không cần đến hai ngày là sẽ làm xong rồi.”

“Một khi đã như vậy, các ngươi làm được bao nhiêu thì đều mang hết đến đây, sau đó ngươi chuyển nó đến thư các.”

“Tuân mệnh.” Tuy rằng trong lòng Mộc Hề khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời phân phó.

Đợi đến khi làm xong mấy trăm cái bảng tên, Mặc Phi lại đi vào thư các, bắt đầu tìm đọc từng thẻ tre, sau đó phân biệt thể loại, đánh số sách và tên sách, rồi bảo Mộc Hề xuyên từng bảng tên tương ứng vào đó.

Đúng vậy, hiện tại Mặc Phi đang tiến hành phân loại và hướng dẫn tra cứu đơn giản cho từng bộ sách. Viết bằng thẻ tre thực sự quá nguyên thủy, trong tương lai, nhất định nàng phải tạo ra thuật làm giấy. Là một trong tứ đại phát minh của Trung Quốc, nàng đã đi sâu vào nghiên cứu thuật làm giấy, cũng không phức tạp lắm. Nhưng trước mắt vẫn chưa phải thời điểm, hiện nay nàng vẫn chưa yên ổn cuộc sống, phát triển quá mức cũng không hay. Vương phủ này lại không phải nơi ở lâu dài của Vu Việt, nàng phải đợi, đến khi nam nhân kia quyết định đem nàng về đất phong của hắn. Trước khi chưa đến đất phong, nàng chỉ là một người có thể vứt bỏ được.

Liên tục ba ngày, ngoại trừ ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại Mặc Phi đều ở trong thư các. Tuy rằng chỉ xem qua, nhưng vì có nhiều thẻ tre như thế nên cũng tiêu phí không ít thời gian và tinh lực. Cũng may trước kia nàng có thói quen công tác kiên nhẫn, phải biết rằng tùy lúc thầy của nàng tham dự công tác khảo cổ, có khi trở lại chỉ vì một món đồ, liên tục mười ngày nửa tháng lặp đi lặp lại một việc giống nhau. Bây giờ, thứ nàng không thiếu nhất chính là thời gian và kiên nhẫn.

Nhưng mà kỳ quái, nhiều ngày như thế mà lại không có người đến thư các mượn đọc sách, cũng không biết có ai phân phó gì không, mấy ngày nay, các thực khách này vừa vặn không cần sách mới. Dù sao thì không có người quấy rầy lại hợp với ý của nàng, vì vậy không cần truy cứu nguyên nhân nhiều làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play