Có người đề nghị để đám người Vu Việt cưỡi ngựa chạy về Trung Đô trước, nếu trên đường không bị gián đoạn, một ngày đêm là có thể đến nơi. Vu việt lại ra lệnh một vị tướng, thống lĩnh toàn bộ hắc thiết kỵ của mình quay về trung đều báo tin trước một bước, để cho bọn họ mau chóng phái người tới cứu viện.
“Phù Đồ, ngươi cùng Phù Đồ rời đi, còn có Minh Hàn nữa, các ngươi điều không phải quân nhân, khẳng định không thể kiên trì lộ trình hành quân tiếp theo được.” Sau khi hạ mệnh lệnh, Vu Việt nói với Mặc Phi và Minh Hàn.
Hai người hai mặt nhìn nhau một hồi, Minh Hàn cũng rõ ràng: “Như vậy, Minh Hàn không từ chối.”
Mặc Phi thấy hắn đồng ý, cũng không phản đối, coi thể lực của nàng, ở lại cũng chỉ liên lụy đến người khác, có điều nàng thật không ngờ dưới tính huống như vậy mà Vu Việt lại lựa chọn ở lại. Sau đó suy nghĩ sâu xa một chút thì thấy được tình lý bên trong, đối với những binh lính này mà nói, Vu Việt không chỉ là thống soái, mà còn là một loại tín ngưỡng, chỉ cần hắn còn, lòng người sẽ còn.
Lúc này, có binh lính dắt hai con ngựa đến, vỗ vỗ một con trong đó nói với Mặc Phi: “Bổn vương giao Sất Nhận cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ an toàn trở lại Trung Đô, hành lý của ngươi cũng được bổn vương cột vào rồi, khi đi nhớ cầm lấy.”
Mặc Phi sửng sốt, không ngờ hành lý của bản thân lại vẫn còn, nàng liếc mắt nhìn kỹ Vu Việt một cái, đưa tay nhận lấy dây cương, yên lặng một hồi, thấp giọng nói: “Xin Chủ công nhất định phải bảo trọng “
Vu Việt nhếch khóe môi, nói: “Ngươi không tuân theo mệnh lệnh của bổn vương, một mình xuống nước nghĩ cách cứu viện binh lính, còn nhớ bổn vương nói trái lệnh sẽ như thế nào không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT