Đột nhiên, Cô Hạc có cảm giác người trước mắt dường như không có thực, có lẽ hắn vẫn xem thường “Hắn”, thực sự mình có thể truy được “Hắn” sao?

“A, Cô Hạc công tử.” Mặc Phi vừa viết xong Tâm kinh, ngẩng đầu thì nhìn thấy cảnh Cô Hạc tựa vào cạnh cửa, nàng đứng dậy tiếp đón.

Cô Hạc khoác lên vẻ tươi cười, đi vài bước vào đánh giá bốn phía một chút, soi mói nói: “Nơi này thật đúng là đơn sơ.”

Mặc Phi vừa châm trà cho hắn vừa trả lời: “Trôi dạt bên ngoài, có thể có chỗ nương thân đã là vạn hạnh rồi.”

“Cho nên mới nói,” Cô Hạc xếp bằng, ngồi đĩnh đạc trên đệm, “Ngươi vẫn nên đi theo ta, tốt xấu gì ta cũng là là võ giả nhất đẳng, có nhà có ruộng, tuyệt đối có thể nuôi ngươi thật tốt.”

Mặc Phi giương mi, không nói gì.

Cô Hạc cũng không thèm để ý, uống một ngụm trà, sau đó cầm lấy thứ Mặc Phi vừa viết lên nhìn, kỳ quái hỏi: “Đây là cái gì?”

“Một loại kinh văn mà thôi, không có tác dụng gì lớn.” Mặc Phi thuận miệng đáp, nàng tin Cô Hạc sẽ không thấy hứng thú với thứ này.

Quả nhiên Cô Hạc không hề hỏi nhiều, chỉ nói: “Hôm nay ta tới là muốn nói cho ngươi, ta đã đồng ý lời mời của đội trưởng Hứa, sẽ hộ tống các ngươi đến Tiệm Hề, mấy ngày sau, chúng ta vẫn còn có thời gian ở chung.” Nói xong, trên mặt còn tươi cười sung sướng.

Mặc Phi chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: “Vậy thì xin chiếu cố nhiều hơn.”

Cô Hạc không thấy thú vị bĩu môi, đột nhiên tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Vẻ mặt ngươi luôn lạnh nhạt, đến khi nào mới có thể thấy ngươi kinh hoảng hoặc là vui sướng đây. Chẳng lẽ…Ở trên giường ngươi cũng như thế sao?”

Mặc Phi nhướng mày muốn mở miệng trách cứ, nhưng Cô Hạc đứng dậy trước một bước, cười to nói: “Ta còn có việc khác, đi trước.”

Khi người này đang định mau chóng rời khỏi cửa phòng, Mặc Phi đột nhiên gọi hắn: “Đợi chút.”

Cô Hạc ngạc nhiên trở lại, nhìn Mặc Phi ở trong phòng, chỉ có điều lát sau nàng lại đi ra, đặt hai vật vào tay Cô Hạc, nói: “Lần trước công tử đã cứu ta, thực sự không biết cảm tạ như thế nào, chỉ có thể dùng thứ này làm tạ lễ.”

“Đây là vật gì?” Cô Hạc tò mò cầm lấy hai thứ Mặc Phi đưa tới, một cái chai bán trong suốt chưa nhìn thấy bao giờ và một gói băng gạc màu trắng.

Mặc Phi trả lời: “Cái chai này là dược cầm máu, có công hiệu với ngoại thương, cái kia là băng gạc băng bó vết thương. Ta nghĩ công tử là võ giả, thường có lúc bị thương, cái này chắc sẽ có ích với công tử.”

“A.” Cô Hạc có hứng thú nắm cái chai trong tay, nghĩ rằng cái chai này có giá trị xa xỉ.

“Làm ơn bảo quản cho tốt, cái này tuyệt đối có hiệu quả hơn hẳn các loại dược trị thương khác, nói không chừng còn có thể cứu công tử một mạng.”

“Ai.” Cô Hạc thu đồ vào trong lòng, cười hớ hớ nói, “Tuy rằng ta nghĩ ngươi sẽ lấy thân báo đáp, nhưng vẫn không đành lòng trước ý tốt của ngươi, nhận trước vậy.” Lúc này Cô Hạc còn chưa biết tầm quan trọng của chai thuốc, đối với thời đại y thuật lạc hậu này, không xử lý tốt ngoại thương có thể dẫn tới mất mạng, khử trùng cầm m.á.u kịp thời là việc vô cùng tất yếu.

Đối với nam nhân thường ba hoa hày, Mặc Phi chỉ có thể cố gắng không thèm nhìn, sau khi nàng đưa đồ xong thì làm ra tư thế tiễn khách, nói: “Vậy công tử đi đi, không tiễn.”

“Thực lạnh lùng.” Cô Hạc giống như bất mãn nói thầm, xoay người chuẩn bị rời đi, đi được vài bước, hắn lại dừng lại nhìn về phía Mặc Phi, bình tĩnh nói, “Phù Đồ, trong tương lai, nếu như có một ngày ngươi xuất đầu, thanh danh hiển hách, có nguyện ý cho ta làm hộ vệ của ngươi không?”

Mặc Phi sửng sốt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu như thực sự có một ngày như vậy, xin hãy tới tìm ta.”

Lúc này Cô Hạc mới cười lên, hát vang một khúc ca d.a.o không biết tên rời đi.

Tiệm Hề*.

* Mới đến Tiệm Hề.

Ngày hôm sau, Mặc Phi giao Tâm kinh đã viết xong cho Vệ Tuyên, ở trong phòng phòng hắn vừa vặn gặp đội trưởng Hứa. Hai người bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Mặc Phi cũng không muốn xen ngang vào, chỉ để lại Tâm kinh rồi rời khỏi phòng, đi đến thạch đình* trong viện tử kiên nhẫn chờ đợi.

* Thạch đình: đình làm bằng đá.

Không phải đợi lâu, Nhàn Tử tiễn đội trưởng Hứa ra cửa, Mặc Phi lập tức đứng lên.

“Đội trưởng Hứa, có thể dừng bước nói chuyện không?”

Bỗng nhiên bị gọi lại, lúc đầu đội trưởng Hứa hơi sửng sốt một chút, khi quay lại thấy đó là Mặc Phi, vội vàng tươi cười nghênh đón.

“Không biết Phù Đồ công tử gọi tại hạ có chuyện gì?”

“Đội trưởng Hứa là đại ân nhân của tại hạ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tại hạ cũng sẽ không quấy rầy ngài.”

“Phù Đồ công tử quá khách khí rồi, có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.” Đội trưởng Hứa có chút tò mò với thỉnh cầu của “Hắn”, trong quan sát của hắn, thiếu niên này trầm ổn mà ít lời, dường như không phải là một người dễ dàng cầu xin người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play