Đang tự hỏi, bên tai nàng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Mặc Phi mở cửa, thấy là Vệ Tuyên.
Nàng mời Vệ Tuyên vào nhà, thuận tiện rót trà cho hắn.
“Phù Đồ, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”
“Tốt lắm.” Mặc Phi nói, “Nhờ phúc của Văn Trọng tiên sinh, tất cả đều mạnh khỏe.”
Vệ Tuyên cười ha ha vài tiếng, nói: “Đội trưởng Hứa nói ba ngày sau sẽ xuất phát đến Tiệm Hề, lộ trình khoảng sáu, bảy ngày, xem ra còn phải vất vả một chút.”
“Vất vả cũng không sao, chỉ cần không gặp phải cướp đường thì tốt rồi.”
“Đúng vậy.” Vệ Tuyên cảm khái nói, “Chỉ mong mọi việc thuận lợi, nhìn mọi người c.h.ế.t đi, trong lòng tại hạ khó chịu, đồng thời cũng không thể không cảm thấy may mắn mình còn có thể sống sót.”
Mặc Phi im lặng.
“Đúng rồi.” Vệ Tuyên lại nói, “Tại hạ nhớ rõ lúc trước khi hỏa táng mấy người lưu dân, công tử từng đọc một đoạn văn tự, tại hạ vẫn tò mò, muốn biết đó là cái gì?”
Mặc Phi hơi sửng sốt, trả lời: “Ta niệm tụng là kinh văn Phật giáo, một trong Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm kinh.”
“Phật giáo? Tâm kinh?” Vệ Tuyên ngạc nhiên nói, “Tại hạ biết Luật giáo, Đức giáo, lại chưa bao giờ nghe nói đến Phật giáo, không biết Phật giáo là gì? Là do ai sáng tạo?”
Mặc Phi thầm nghĩ, giới thiệu chút Phật giáo chắc không có gì đáng ngại, dù sao ở thế giới này, có lẽ Phật giáo cũng không truyền được bao nhiêu, cho dù có, đợi đến thời điểm truyền vào thì nàng đã qua đời rồi.
Vì thế nàng nói: “Phật giáo do một vị trí giả tên là ‘Thích Ca Mâu Ni’ sáng tạo, truyền thuyết kể rằng, ở dưới gốc cây bồ đề, Thích Ca Mâu Ni đã thấu hiểu đạo lý căn bản của vũ trụ nhân sinh. Cho nên, Phật cũng chính là người giác ngộ, một người giác ngộ có đại trí tuệ, đại bi, đại năng. Biên soạn Phật giáo trải qua rất nhiều tầng nghĩa, Tâm kinh chính là một quyển trong đó, ta đọc để siêu độ cho người chết, ‘Chiếu đến ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách’ ‘Tâm không lo lắng, không vấn vương, không có sợ hãi’, tức là nói, cần phải dùng tâm “Bát Nhã trí tuệ” của bản thân, từ phiền não sinh tử bên này, độ đến yên vui giải thoát bên kia, trở về tâm thanh tịnh vốn có của mỗi người, tâm yên tĩnh, tâm ngay thẳng. Không cần quan tâm hành thức hư vô, được mất vinh nhục.
Nói tới đây, Mặc Phi đột nhiên nghĩ đến Ngọc Phù trên cổ mình có khắc hai chữ ‘Phù Đồ’, Phật lại bị dịch là “Phù Đồ”, “Phật Đà” “Phù Đồ”, cái này có liên quan gì đến Ngọc Phù của nàng hay không? Nhớ rõ lần trước khi tặc phỉ xuất hiện, nó nóng lên dị thường, chẳng lẽ là đang cảnh báo sao?
Vệ Tuyên nghe xong thì hơi trầm ngâm, một lát sau hắn mới nói: “Tại hạ rất có hứng thú với các loại giáo lý, nghe công tử nói vài câu đã cảm thấy rất có thâm ý, cũng không biết khi nào thì Phật giáo này có thể truyền lưu các nước đây?”
“Có lẽ… Không thể truyền bá rộng rãi.” Mặc Phi thản nhiên nói, “Ta cũng chỉ biết được một chút bên ngoài từ chỗ lão sư của ta, tạm thời chưa từng nghe nói có người lập giáo.”
Vệ Tuyên hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ lão sư của Phù Đồ, hay là vị tiền bối đó chính là Thích Ca Mâu Ni, là người khai sáng Phật giáo? Cho nên đến nay giáo phái này vẫn không có người biết đến? Phù Đồ luôn giữ kín như bưng việc của vị sư phụ này, ngay cả tên cũng không muốn lộ ra, nhưng vị trưởng giả thần bí này, tuyệt đối là một người có trí tuệ lớn, cứ nhìn một vài ngôn ngữ, cử chỉ bình thường của Phù Đồ thì biết. Chỉ là có lẽ người này ẩn cư đã lâu, nếu không Phù Đồ không có khả năng không hiểu rõ hết thời cuộc bây giờ được.
Nếu như Mặc Phi biết được Vệ Tuyên lại đoán nàng là đệ tử của Thích Ca Mâu Ni, chắc chắn sẽ dở khóc dở cười.
Vệ Tuyên cũng không tìm hiểu nhiều, chỉ nói: “Lần trước, ngôn ngữ công tử dùng khi niệm tụng, tại hạ nghe không hiểu, không biết Phù Đồ có thể chép ra một bản cho tại hạ xem thêm không?”
“Đương nhiên sẵn lòng.” Mặc Phi sảng khoái đồng ý.
Sau khi tiễn bước Vệ Tuyên, nàng gọi người mang đến mấy cuốn thẻ tre cùng văn chương. Tâm kinh là thiên có số lượng từ ít nhất trong kinh Phật, sao một bản cũng không mất bao nhiêu thời gian, có điều, vì nàng viết bằng thể cổ của chữ Lệ, cho nên cái này cần tốn chút thời gian. Tuy rằng nàng chịu ảnh hưởng của thầy, thường xuyên luyện tập các loại chữ thư pháp, nhưng vẽ là một chuyện, tự mình viết lại là một chuyện khác, nàng còn phải chú ý không viết sai, cho nên không thể không viết chậm rãi từng từ. Nàng nghĩ, sau này luyện tập nhiều, chỉ cần quen thuộc toàn bộ chữ viết cổ, tốc độ sẽ tăng nhanh.
Lúc nàng đang một lòng chuyên chú viết Tâm kinh, không chú ý ngoài cửa xuất hiện bóng dáng một nam tử, chính là võ giả Cô Hạc.
Hắn yên lặng đứng ở cạnh cửa, nhìn chăm chú vào cái người đang đoan chính ngồi quỳ ở trước bàn viết, ánh mặt trời chiều đối diện cửa sổ chiếu đến, trên người thiếu niên lộ ra một vòng sáng, yên tĩnh mà ôn nhu, làm người ta không nỡ dời ánh mắt.