Dứt lời, Minh Hủy quay sang nhìn Lý Huyền Cẩn, ánh mắt mang theo chút mong chờ:

“Ngũ ca, huynh chơi cùng bọn muội một chút đi. Bao nhiêu năm rồi, chúng ta chưa từng cùng nhau chơi giải câu đối.”

Nếu như để Thích Thiền và Lý Huyền Cẩn cùng làm trọng tài, hắn cũng chỉ có thể ngồi yên một bên chờ đợi. Lý Huyền Cẩn tuy vẫn giữ lòng cảnh giác với nàng, nhưng trong tình huống chưa rõ đầu đuôi, cũng chẳng thể để một cô nương lẻ loi một mình đứng ngoài cuộc. Vậy nên, rốt cuộc hắn chỉ khẽ gật đầu, ừ một tiếng xem như đồng ý.

Minh Hủy vui vẻ tiếp lời:

“A Thiền làm trọng tài, mỗi người thay phiên ra vế đối, người còn lại đối lại. Ai đối hay nhất, nhanh nhất sẽ là người thắng.”

Luật chơi này ai nấy đều quen thuộc từ lâu, chẳng cần nhắc lại thêm lời nào. Minh Hủy vừa nói xong, mọi người liền tự giác lấy ra những món đồ nhỏ để làm phần thưởng: một chiếc kẹp tóc ngọc bích, một đôi hoa tai xinh xắn, thậm chí Minh Hủy còn tháo dây ngọc đeo bên hông đặt xuống.

Thấy trước mặt sắp thành một mâm đầy trang sức thoa hoàn, Lý Huyền Cẩn bất giác khẽ nhếch khóe môi, cuối cùng cũng tháo ngọc bội đeo bên hông ra, đặt lên cùng.

Ánh mắt Thích Thiền vô thức rơi xuống khối ngọc bội kia. Đó là một khối ngọc cực phẩm, màu lục bảo trong suốt, mặt ngọc được chạm khắc hình kỳ lân sống động, thân hình uyển chuyển, ánh mắt lại như ngơ ngác nhìn về xa xăm, chẳng có vẻ oai phong nào, ngược lại lại hiện lên nét ngây thơ hiền hậu.

Nàng dừng mắt nhìn một thoáng, rồi âm thầm thu lại tia tiếc nuối vừa lướt qua trong đáy mắt.

Dù là công chúa hay quận chúa, đều từng được các danh sư nổi tiếng trong triều dạy dỗ. Dẫu có người không mấy chuyên cần, ham vui hơn học, nhưng trải qua năm tháng mưa dầm thấm lâu, ít nhiều gì cũng thấm được đôi phần.

Câu đối cứ thế lần lượt vang lên, lời đáp nối tiếp không dứt, cả đám người trẻ tuổi vội vàng nghĩ ngợi, miệng đối tay đập bàn vui vẻ. Hương khói nơi sườn núi Phù Sơn phai nhạt đi nhiều, chỉ còn lại hương thơm nhàn nhạt vương nơi sách vở, thấp thoáng bóng dáng của thư hương môn đệ.

Lần này đến lượt An Dương công chúa ra đề. Bởi trước đó những câu nàng đưa ra đều quá đơn giản, ai cũng đáp được nhanh, nên lần này nàng ôm tay trước ngực, hừ nhẹ một tiếng ra chiều không phục:

“Lần này ta sẽ ra một vế đối thật khó, để xem các ngươi ai đáp được.”

“Vậy thì nói mau đi.” Minh Hủy chẳng chút để tâm, thậm chí còn cười khẽ. Trong số các nàng, An Dương là người ít chịu đọc sách nhất. Với trình độ ấy, nàng ta muốn ra câu thật khó thì… e là còn chưa đủ sức.

An Dương bĩu môi, hắng giọng một cái rồi mới thong thả đọc ra:

“Vế trên là: Nước có sâu bọ thì hỗn loạn, nước có cá thì cá, nước nước nước, sông nước hồ mênh mang.”

Dứt lời, ánh mắt nàng dừng trên người Minh Hủy, thấy nàng thả lỏng sống lưng thẳng thắn, khóe môi khẽ kéo, nhìn mặt những người khác đang miên man suy nghĩ tựa hồ cũng chưa nghĩ ra vế sau của câu đối thì vừa lòng mà nhướng mày: “Các ngươi có người biết đáp án sao?”

Minh Hủy sắc mặt trở nên khó coi, nàng không nghĩ tới nhất là người không học thức như An Dương đêm nay lại có thể cho ra đề mục khó nhất, nàng cau mày dùng sức mà nghĩ, suy nghĩ nửa ngày, cũng không thể tìm ra vế dưới. Minh Hủy nhìn về phía những người khác, mỗi người đều liễm mi suy nghĩ sâu xa, tựa hồ cũng chưa nghĩ ra vế dưới.
An Dương thấy thế, đắc ý mà nhìn mọi người, “Nửa khắc đã qua, lại không có ai nghĩ ra vế dưới, dựa theo quy tắc, ván này ta thắng.”

Minh Hủy bẹp bẹp miệng, nàng xoay đầu thấy một góc váy sắc lam, ánh mắt nàng sáng lên, giống bắt lấy một cây gỗ cứu mạng nhìn Thích Thiền: “A Thiền, ngươi có thể nghĩ ra đối vế dưới sao?”

Thích Thiền suy nghĩ một lát nói, “Ta có thể thử đối một chút.” Mọi người đều đối không ra, A Thiền là trọng tài tự nhiên có thể tham dự.

Nói là thử, An Dương cũng không thèm để ý, Thích Thiền giữa các nàng quả thật là tài nữ, nhưng các nàng đều là hoàng thân quốc thích, cho dù không học thì cả đời cũng vinh hoa phú quý, cho nên đọc sách tập viết bất quá chính là thú vui tiêu khiển khi nhàn hạ, Thích Thiền là tài nữ, hiểu biết khẳng định không ít, tiền nhân cũng chưa nghĩ ra vế đối, nàng sao có thể biết.

“Ngươi nói nhanh đi.” Nhu Tây quận chúa gấp không chờ nổi.

Thích Thiền nhìn về phía cây tùng bách bên sườn núi, ánh mắt mọi người không rõ nguyên do mà nhìn theo, Lý Huyền Cẩn cũng không ngoại lệ, nhưng khi ánh mắt hắn bắt gặp cây tùng bách, hắn nhất thời hiểu ra.

Mà lúc này, Thích Thiền đã chậm rãi mở miệng: “Gỗ dưới làm gốc, gỗ trên làm ngọn,gỗ gỗ gỗ, cây tùng bách um tùm.”

Lời này rơi xuống, giữa sườn núi nháy mắt yên tĩnh, sau đó chính là một trận âm thanh ủng hộ, trong đó giọng nói của Nhu Tây quận chúa vang dội nhất: “Đối tốt!”

Thích Thiền được tán thưởng, nhưng biểu tình trước sau như một mà bình tĩnh trầm ổn, nàng quay đầu lại, vừa vặn gặp được ánh mắt Lý Huyền Cẩn nhìn qua, Thích Thiền cười một cái, mới chậm rãi dời đi ánh mắt.

Lý Huyền Cẩn ngón tay gác trên đầu gối nhẹ nhàng cuộn tròn hạ xuống.

Sau đó mọi người chơi tiếp mấy khắc đồng hồ, nói khô cả họng, mới vừa vặn ngưng, hôm nay đáp tốt nhất nhanh nhất chính là Nhu Tây quận chúa, tỳ nữ đem một mâm điềm có tiền đưa qua. Nhu Tây liếc nhìn, ý bảo tỳ nữ bưng mâm cùng nàng đi qua, nàng đi đến trước mặt Thích Thiền, cười nói: “A Thiền, ngươi hôm nay làm trọng tài vất vả, còn đối ra một cái kỳ đối, ngươi thích cái gì, ta tặng cho ngươi.”

Thích Thiền biết Nhu Tây nói chính là lời thật lòng, nàng không chối từ, ánh mắt đảo qua khay rực rỡ muôn màu kia, ánh mắt dừng trên ngọc bội kỳ lân phỉ thuý hai giây, Thích Thiền nhặt lên bạch ngọc trâm bên cạnh ngọc bội kỳ lân: “Ta muốn cái này.”

Thích Thiền đem bạch ngọc trâm đưa cho Hạnh Đường, Hạnh Đường mới vừa tiếp nhận, lúc này ngoài đình đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm kinh hỉ: “Mưa sao băng xuất hiện.”

Bóng đêm càng dày đặc, sườn núi gió lạnh thổi càng mãnh liệt, mọi người liền dịch tới ngồi trong đình, nghe được thanh âm này, mọi người sửng sốt, rồi sau đó chạy nhanh ra khỏi đình.

Sao băng sáng lạn loá mắt, phát sáng thành từng đoàn xoẹt qua bầu trời tối, chiếu sáng cả bầu trời đen kịt rộng lớn, trong nháy mắt kia sao băng như tinh tú so với trăng, đó là một loại tinh xảo hoàn toàn bất đồng mà bàng bạc mỹ lệ.

Thích Thiền trước nay chưa thấy qua cảnh tượng như vậy, nàng nắm lấy cánh tay người bên cạnh: “Minh Hủy, quả nhiên so với họa còn xinh đẹp hơn!”

Tay nữ tử mềm mại trắng nõn, nắm ở trên cánh tay lực đạo gần như không, nhưng mềm mại vô lực kia xúc cảm lại làm người khó có thể bỏ qua, Lý Huyền Cẩn cứng đờ lại, phản ứng đem cánh tay từ trong tay nàng rút ra.

Nàng cảm nhận được, càng nắm chặt hơn, “Minh Hủy……” Lời mới vừa ra khỏi miệng Thích Thiền liền xoay đầu, sau đó thấy người nàng nắm, sửng sốt, tiếp theo nháy mắt, Thích Thiền yên lặng thu tay về: “Xin lỗi, Ngũ điện hạ, tiểu nữ tưởng Minh Hủy.”

Nói xong, nàng lập tức lại ngẩng đầu, nhưng mà sao băng tuy đẹp, bất quá trong nháy mắt, hiện giờ tinh quang đã toàn rơi xuống, Thích Thiền chưa đã thèm mà thu hồi tầm mắt, liền phát hiện người kia vẫn như cũ dùng ánh mắt u trầm mà nói nhìn chằm chằm nàng.

Thích Thiền ngẩng đầu.

Ánh mắt Lý Huyền Cẩn lãnh đạm, lành lạnh chiếu vào trên người nàng: “Ta cũng hy vọng Thích Nhị cô nương mới vừa rồi là vô tâm.”

Thích Thiền tươi cười chậm rãi biến nhạt, Lý Huyền Cẩn nhìn thẳng hai tròng mắt nàng, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play