Vẻ mặt Thích Thiền vẫn bình thản, thế nhưng lời nói lại lộ rõ ý né tránh:

“Được rồi, chúng ta vào trong ngồi đi.”

Tựa như sợ bị người khác hỏi thêm, nàng liền chủ động nắm tay Thích Oánh, dẫn đầu bước về phía đống lửa.

Trong đám huynh đệ tỷ muội, người thân thiết với Minh Hủy nhất vẫn là Lý Huyền Cẩn, vì thế hắn tự nhiên ngồi cạnh nàng. Kế bên Minh Hủy là Thích Thiền, nhưng hai người giữ một khoảng cách nhỏ, thành ra chỉ cần hơi nghiêng đầu, Lý Huyền Cẩn đã có thể trông thấy dung mạo của Thích Thiền.

Trước khi lên núi, mọi người đều chưa dùng bữa tối. Bữa tiệc tạm trên sườn Phù Sơn hôm nay là thịt nướng. Thức ăn trong Ngự Thiện Phòng tuy tinh tế mỹ vị, nhưng sau hơn mười năm ngày ngày thưởng thức, nhóm công chúa quận chúa sớm đã chẳng còn mấy hứng thú. Ngược lại, buổi lửa trại hôm nay, tự tay nhóm lửa nướng đồ ăn lại mang theo hứng thú mới mẻ, vui vẻ hơn cả mỹ thực trong cung.

Lý Huyền Cẩn vốn chẳng thiết tha với thịt nướng. Ngày trước ở biên quan, mỗi lần hành quân đều phải tranh thủ từng canh giờ, tiện lợi nhất là nướng bánh màn thầu cùng thịt khô mà dùng. Giờ trông thấy các nàng ríu rít bày thịt và rau lên vỉ sắt, vui vẻ nướng nướng trở tay, hắn chỉ lặng lẽ ngồi một bên, không góp lời.

Chỉ là, đồ nướng trong tay các quý nữ có phần khác biệt. Tỳ nữ theo hầu đều khéo tay, lại quen việc bếp núc. Lửa than nhóm lên vừa đủ, nguyên liệu lại tươi ngon, khiến hương vị sau cùng vừa thơm vừa đậm đà, ngon miệng hơn nhiều so với lương khô đơn điệu thuở trước.

Lý Huyền Cẩn bèn ăn thêm vài miếng. Ăn xong cảm thấy khô miệng, liền đưa tay cầm lấy một chén trà cam đặt bên chiếc bàn thấp gần đó. Hắn mới nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã sẫm đen, ánh lửa trại lập lòe phản chiếu mặt chén, khiến lá trà lơ lửng bên trên cũng như sáng lên đôi phần. Dưới đáy chén, cặn trà màu nâu nhàn nhạt lắng xuống, như một lớp trầm tích nhỏ xinh.

Lý Huyền Cẩn lại chậm rãi uống thêm mấy ngụm nữa. Cùng lúc ấy, Minh Hủy ăn xong thịt nướng, vừa lau tay sạch sẽ, trở về ngồi lại bên đống lửa. Nàng còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Lý Huyền Cẩn nghiêng đầu hỏi khẽ:

“Trà này hương vị không tệ, là trà gì vậy?”

Minh Hủy vươn cổ nhìn lướt qua, bừng tỉnh đại ngộ, “Đây là trà A Thiền tự mình phơi, hình như là thả tam thất cùng phổ nhị, có công hiệu tiêu hỏa thanh nhiệt, chúng ta tối nay ăn thịt nướng, A Thiền sợ chúng ta nóng trong, cố ý lấy tới.”

Thích Thiền nghe được Minh Hủy nói, nàng hơi quay đầu lại, nhìn về phía bị nam nhân trẻ tuổi đã bớt nghiêm nghị bên đống lửa, cười nói: “Điện hạ thích trà này? Chỗ tiểu nữ còn một ít, trở về có thể đưa cho điện hạ.”

Thích Thiền không biết mới ăn cái gì, lúc này môi nàng đặc biệt đỏ tươi thủy nhuận, Lý Huyền Cẩn đem chén sứ để qua một bên, thanh âm nhàn nhạt: “Không cần.”
Thích Thiền liếc mắt nhìn hắn, cũng không nhiều lời, chỉ lệnh tỳ nữ đưa tới ly nước trà ấm cho đỡ khát.

Tỳ nữ bưng nước trà ấm tới, Thích Thiền vươn tay định lấy, lại không cẩn thận cùng tỳ nữ khoát tay, loảng xoảng một tiếng làm đổ cả ly nước lên váy Thích Thiền.

Tỳ nữ đưa trà nhất thời hoàn hồn, lập tức quỳ gối xuống đất.

Thứ mà Thích Thiền muốn chính là trà ấm, nước không đủ nóng, nhưng đổ vào đầu gối rất nhiều, liền tính không nóng đến nàng, nhưng ướŧ áŧ của nước truyền tới trên da Thích Thiền, gió đêm thổi một hồi, lạnh căm căm.

Mọi người lập tức nhìn lại đây, Minh Hủy chạy nhanh đứng lên hỏi: “A Thiền, không có việc gì chứ?”

Thích Thiền quét mắt nhìn làn váy ướt dầm dề, cười an ủi: “Không có việc gì, là nước ấm, không quá nóng, chỉ là váy bị ướt hết rồi.”

Thích Oánh ngồi xổm xuống cẩn thận mà đánh giá làn váy Thích Thiền: “Tỷ tỷ, vậy váy tỷ làm sao bây giờ?”

Lớp váy bên ngoài là tầng mỏng như cánh ve, bên trên thêu nhiều hoa văn thạch lựu và hoa ngọc lan, nước trà màu nâu, thấm vào làn váy, thậm chí còn có lá trà dính bên trên, Thích Thiền mày nhíu lại nói: “Ta đi xử lý đã.”

Phía sau sườn núi có an bài phòng trà, Thích Thiền vào phòng cho nữ nhân, Hạnh Đường muốn lau váy cho Thích Thiền, Thích Thiền xua xua tay: “Lau không sẽ không sạch.”

Hạnh Đường chưa từ bỏ ý định, ngồi xổm xuống trước mặt Thích Thiền nghiêm túc chà lau, một khắc qua đi, nàng rốt cuộc nhận ra váy này thật sự lau không sạch được, Hạnh Đường bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, hiện tại làm sao bây giờ?”

Thích Thiền ánh mắt dừng ở giá gỗ lê đối diện, nàng đương nhiên không mang váy dự phòng lên núi, bất quá để ngừa vạn nhất, trên giá gỗ lê có chuẩn bị mấy cái váy dự phòng, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn. Mà lần này mưa sao băng do Minh Hủy phụ trách, nàng tự nhiên biết mấy chiếc váy chuẩn bị kia có dạng như thế nào.

Thích Thiền khóe môi cong lên: “Chỗ đó không phải có váy sạch sao?”

Thích Thiền bước qua, ánh mắt dừng lại trên mấy chiếc váy, cuối cùng chọn một chiếc váy mỏng có thêu hoa màu xanh lam.

Chỉ là sau khi nàng thay xong, Hạnh Đường liền cau mày, nàng liếc mắt nhìn ngực Thích Thiền, biểu tình hơi kì quái, Thích Thiền thần sắc vẫn như thường, “Chiếc váy này xem như vừa vặn nhất rồi.”

Hạnh Đường ậm ừ một tiếng, sống lưng thẳng tắp theo sau Thích Thiền đi ra cửa, chỉ là tiểu thư nhà mình mới vừa đi ra cửa khẩu, liền ngây ngẩn cả người.

Lý Huyền Cẩn không nghĩ tới lại có sự trùng hợp như vậy, mới từ tịnh phòng ra tới, là có thể nhìn thấy Thích Thiền từ phòng trà đi ra, nàng hiện tại thay váy lam đậm, mặc lam nhan sắc ám, nhưng phần cổ và gương mặt lộ ra đặc biệt trắng, trắng tựa như vải thiều mới lột vỏ.

Thích Thiền hành lễ: “Ngũ điện hạ.”

Lý Huyền Cẩn thu hồi ánh mắt, ừ một tiếng, xoải bước về phía trước mà đi, Thích Thiền vội vàng theo sau, nàng mới theo sau, Lý Huyền Cẩn bước chân hơi dừng, trong mắt Thích Thiền hiện lên tò mò: “Điện hạ, làm sao vậy?”

Bóng đêm u ám, gió đêm nổi lên, lần này hương thơm thanh đạm bị gió nhẹ rõ ràng mà phả vào chóp mũi.

Nhè nhẹ từng đợt từng đợt, không thể bỏ qua.

Là hương vị của hoa ngọc lan.

Lý Huyền Cẩn sắc mặt không đổi: “Không có việc gì.”

Thích Thiền lại nhìn hắn một chút, theo hắn hướng tới chỗ náo nhiệt nhất mà đi.

Ngay khi nàng bước tới gần lửa trại, Minh Hủy đầu tiên chú ý tới nàng và Lý Huyền Cẩn cùng nhau trở về, nàng quay đầu nhìn bọn họ, cười hướng các nàng vẫy tay: “A Thiền, Ngũ ca, các ngươi cuối cùng cũng trở lại, mưa sao băng còn sớm, ngồi không có việc gì, chúng ta mới vừa nói giải câu đối.”

Nàng vừa nói vừa đi tới giữ chặt tay A Thiền: “ A Thiền sẽ làm trọng tài cho chúng ta.”

Lý Huyền Cẩn nghe vậy nói: “Ta đến đây đi.” Lý Tử Lăng bị bệnh, Lý Tự hôm nay có việc đã trở về kinh thành, đang ngồi chỉ có mình hắn là nam tử, tuy rằng đều là thân muội muội hoặc là đường muội biểu muội, sẽ không xấu hổ, nhưng việc giải câu đố này, Lý Huyền Cẩn cũng không kiên nhẫn cùng một đám nữ hài tử tranh đoạt.

Hắn vừa dứt lời xong, một đạo thanh âm không đồng ý lập tức vang lên, nói chuyện chính là đường muội hắn Nhu Tây quận chúa, “Không được, lần trước chính là A Thiền thắng, lần này A Thiền tới làm trọng tài, bằng không thì nàng lại thắng,sẽ không thú vị.”

Lý Huyền Cẩn nhìn về phía Thích Thiền, Thích Thiền cười nhẹ: “Được rồi, ta tới làm trọng tài.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play