“Đêm qua... vị cô nương ở phòng khách này đâu rồi?” Thích Thiền đứng ngoài cửa, đưa mắt nhìn vào trong phòng, giọng khẽ hỏi.
Bà chủ điếm đáp: “Cô ta vừa sáng sớm đã trả phòng rời đi rồi.”
Rời đi thật sao? Cứ như vậy mà rời đi?
Thích Thiền khẽ cụp mi, xoay người trở lại phòng mình. A Khương đã đi, bên người nàng cũng chẳng còn ai có liên quan đến hắn nữa.
Nàng ngồi trong phòng rất lâu, mãi đến lúc trời tối đen, mới nghĩ thông suốt. Bấy lâu nay, nàng vẫn luôn lừa dối Lý Huyền Cẩn, kỳ thực cũng chưa từng thực tâm vì hắn mà làm điều gì cả. Mỗi chuyện nàng làm đều có dụng ý riêng. Nếu hắn muốn dứt khoát quên nàng, vậy... nàng sẽ thuận theo mà buông tay.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, nàng vào thị trấn mua vài bộ y phục thô sơ không bắt mắt, cùng hai thanh chủy thủ. Trong khách điếm, nàng hóa trang lại một phen, xác nhận bóng mình trong gương đã hoàn toàn trở thành một phụ nhân quê mùa chẳng mấy ai để ý. Sau đó, nàng mua một con ngựa, rời trấn, hướng về Nhược huyện mà đi.
Trong Tuyên Thanh điện, suốt hơn tháng qua, không khí như bị bóng đen u ám bao trùm. Thứ áp lực vô hình ấy đè nặng lên từng người trong cung, đến nỗi ai cũng chỉ dám cười gượng, chẳng ai dám hé miệng bàn tán điều gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT