Những lời kia dù đã lọt vào tai, nhưng thân thể nàng vẫn không kìm được khẽ run rẩy. Hắn... thật sự quyết định buông tay nàng ư?
“A nương tử, mau thay xiêm y đi thôi.” A Khương thấy nàng ngẩn ngơ đã lâu, đành khẽ nhắc nhở.
Thích Thiền ép mình đè nén cảm giác nghèn nghẹn không tên đang dâng trào trong lòng, đưa mắt nhìn bộ cung y kia. Nàng thật sự không muốn thay. Nhưng ý nghĩ ấy mới vừa nhen lên, nàng lại không tự chủ mà nhắm mắt. Nàng lừa gạt hắn đến mức ấy, giờ hắn còn nguyện ý để nàng ra cung, đã là nhân từ lắm rồi. Nếu còn không chịu rời đi... e rằng hậu quả sẽ càng tệ.
Nàng phải tỉnh táo. Phải biết buông tay, mới là cách tốt nhất cho chính mình.
“Hắn... còn nói gì nữa không?” Thích Thiền nhẹ giọng hỏi, giọng khàn khàn như tan vào gió.
A Khương đáp: “Bệ hạ nói, mong cô nương có thể rời xa kinh thành một chút.”
Rời xa kinh thành... là mong nàng rời đi càng xa càng tốt? Là không định quản thúc nàng? Ánh mắt Thích Thiền hơi mờ mịt, sau đó nàng lại tự cười giễu. Hắn không phải hạng tàn nhẫn độc ác. Với thân phận hiện tại, nàng chỉ là một kẻ từng gắn mác Thích Thiền của Uy Viễn hầu phủ. Hắn buông tha nàng một mạng, từ nay không gặp lại, đó đã là tất cả khoan dung hắn còn giữ lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT