Đồng tử Lý Huyền Cẩn hơi co lại, năm ngón tay bất giác nắm chặt, giọng nói trầm xuống:
“Chỉ mọc ra nốt đỏ thôi... đã có thể là trúng cổ sao?”
Liền Sơn khẽ lắc đầu:
“Không hẳn vậy. Người thường cũng có thể nổi mẩn đỏ trên da, không thể vì thế mà kết luận ngay được.”
Nghe xong, Lý Huyền Cẩn không biết nên nhẹ nhõm hay thêm lo lắng. Đêm tân hôn, A Thiền mệt đến ngủ thiếp đi, chính tay hắn giúp nàng tắm rửa. Khi ấy, sau lưng nàng chỉ có một nốt ruồi nhỏ nơi hông. Nhưng mấy hôm trước, hắn lại vô tình nhìn thấy sau gáy nàng, dưới hai tấc, lấm tấm một đốm hồng nhỏ. Màu đỏ rất nhạt, gần như không thể nhìn ra, chỉ là làn da A Thiền trắng như tuyết, nên càng dễ khiến người chú ý.
Khi ấy, hắn cứ ngỡ nàng vô ý va chạm gì đó, sau lại phát hiện không có dấu bầm, chỉ là tự da thịt lan ra, cũng chẳng để tâm. Có khi, như lời đại phu nói, người trưởng thành đôi khi da dẻ cũng sẽ nổi mẩn, nốt ruồi hoặc chấm sậm màu là chuyện thường.
“Khi ấy, ngươi kết luận ta trúng cổ... là dựa vào điều gì?” Lý Huyền Cẩn hỏi tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT