“Vâng, thiếu gia.”
Y Lực Phu xoay người, ngăn ánh mắt tò mò của hai anh em nhà họ Cố, nói:
“Mời Cố thiếu gia và Cố tiểu thư vào phòng khách ngồi trước.”
Cố Vũ nhìn bóng lưng của Ly Cảnh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Ly Cảnh thật sự đang nuôi một con nhân ngư à?
Là mua từ Pandora sao?
Nhưng cậu ta nói mình chỉ mua một con nhân ngư cấp D mà.”
Vừa rồi con nhân ngư kia, tuy chỉ thoáng thấy vài lần, nhưng từ gương mặt cho đến chiếc đuôi cá tuyệt đẹp ấy, chẳng hề thua kém con nhân ngư cấp A mà Cố Vũ đã mua!
Dù có đánh chết Cố Vũ, hắn cũng không tin đó là nhân ngư cấp D!
“Chuyện cụ thể, lát nữa ngài hỏi thiếu gia thì rõ.”
Cố Vũ biết từ miệng quản gia già này cũng chẳng moi được gì, đành đi tới phòng khách ngồi phịch xuống ghế, trong lòng vẫn tò mò không thôi.
Bên cạnh, Cố Niệm chống cằm nói:
“Aiya, con nhân ngư nhỏ kia thật sự xinh quá đi, đáng yêu ghê á.
Nếu em mà nuôi được một con như thế, chắc chắn cũng chỉ biết thương cá mà quên luôn anh hai.”
Khóe miệng Cố Vũ co giật:
“Cố Niệm, em nói cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.”
Hai anh em cứ thế cãi nhau ầm ĩ, còn bên này, chiếc xe lăn đã vào thang máy, không nghe thấy tiếng họ nữa.
Lâm Diệu cựa quậy một chút, điều chỉnh tư thế trong lòng Ly Cảnh sao cho thoải mái, rồi khều nhẹ ngực hắn, chỉ ra ngoài, cuối cùng giơ hai ngón tay lên.
Ánh mắt Ly Cảnh dịu dàng:
“Họ là anh chị họ của ta, không phải người xấu.”
Lâm Diệu gật đầu.
Nói cách khác, tuy hai anh em đó trông chẳng đáng tin, nhưng lại là người mà Ly Cảnh tin tưởng.
Sau đó, cậu phát hiện cả hai ngày càng ăn ý.
Mình chỉ tùy tiện ra hiệu, đối phương liền hiểu được ý, khiến Lâm Diệu thấy rất vui.
Cậu híp mắt lại, nhưng lại chẳng cảm nhận được chút linh khí nào.
Kỳ lạ thật, rõ ràng hai người đã ở rất gần nhau rồi mà?
Trước kia có cảm nhận được chút ít linh khí, nhưng quá ít, đến mức chẳng đủ để khôi phục thức hải.
Lâm Diệu chồm về phía cổ Ly Cảnh, vì lo cơ thể mình yếu, cậu trực tiếp ôm lấy cổ đối phương.
Thiếu niên tóc bạc vốn rất thả lỏng, trong chớp mắt lưng liền căng thẳng.
Ly Cảnh nhìn tiểu nhân ngư trong lòng giống như một con thú nhỏ, bên này ngửi, bên kia nghe, thậm chí chóp mũi còn chạm cả vào cằm hắn.
Ngứa quá…
Cằm thiếu niên lập tức hơi căng lên, nhưng giọng nói vẫn vô cùng vững vàng.
“Đang sốt ruột muốn biết quà à? Sắp đến rồi.”
Lâm Diệu: “……”
Được rồi, rút lại câu vừa nãy khen tên nhóc này…
Độ ăn ý giữa hai người vẫn cần luyện thêm!
Cậu không tiếp tục nghe nữa, buông tay ra rồi ngoan ngoãn nằm lại.
Chuyện linh khí không cần vội, dù sao sau này còn nhiều thời gian.
Thang máy tiếp tục đi xuống, đến tầng hầm phủ nguyên soái.
Tiểu Y đi trước mở liền ba cánh cửa điện tử, Lâm Diệu tò mò quan sát xung quanh.
Tên nhóc này tính dẫn mình đi đâu vậy?
Nhưng Lâm Diệu chẳng lo lắng chút nào, giống như Ly Cảnh tin tưởng hai anh em kia thế nào, thì cậu cũng tin tưởng Ly Cảnh như vậy.
Kỳ thật, cũng không nói rõ được lý do cụ thể là gì, tóm lại Lâm Diệu tin tưởng rằng Ly Cảnh sẽ không cố ý đem cậu xuống tầng hầm để hành hạ hay làm điều gì kỳ quái với cá.
Mà xung quanh thì có rất nhiều thiết bị hiện đại, trong đó có vài thứ Lâm Diệu từng thấy trong ký ức được truyền thừa của nhân ngư, ví dụ như mấy bộ cơ giáp khổng lồ.
Nhưng cũng có những thứ cậu chưa từng gặp qua.
Những vật lớn lớn bé bé kia, nói chung đều là các khối kim loại to nhỏ, à, có cả loại rất nhỏ nữa.
Chiếc xe lăn dừng lại trước một bệ cao, trên đó đặt một chiếc hộp hình chữ nhật.
Ly Cảnh vỗ nhẹ lên chiếc đuôi cá của tiểu nhân ngư:
“Đây là quà tặng cho em, mở ra xem thử đi.”
Lâm Diệu bị vỗ một cái liền ngẩn người, hơi cứng đờ.
Sau đó quay đầu nhìn Ly Cảnh, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, chẳng chút gợn sóng.
Lâm Diệu nghĩ chắc là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Đối phương hẳn là không cố ý vỗ vào chỗ đó.
Lâm Diệu nhảy xuống khỏi lòng Ly Cảnh, khá tò mò không biết tên nhóc này rầm rộ như vậy rốt cuộc định tặng mình món quà gì.
Cậu nôn nóng mở hộp ra, rồi quay đầu lại nhìn Ly Cảnh, đôi mắt xanh tràn đầy dấu chấm hỏi.
Ly Cảnh nói: “Đây là một loại thiết bị bay mini hỗ trợ đi lại, dùng trong nhà.
Như vậy em sẽ không cần phải ráng sức quẫy đuôi nữa.
Có muốn thử không?”
“Y y ô ô!” Tất nhiên là muốn rồi!
Lâm Diệu tuy cũng thích tự mình đi lại, nhưng lúc nào cũng phải quẫy đuôi thật sự không thoải mái chút nào, lỡ một ngày nào đó cái đuôi bị trật khớp thì biết làm sao!
Đường đường là một ma quân cao quý, cho dù có biến thành nhân ngư, thì cũng phải là con đẹp nhất!
Cái thứ này thực ra rất đơn giản, giống như một chiếc xe điện nhỏ được thiết kế riêng cho nhân ngư.
Lâm Diệu chỉ cần ngồi lên trên, có thể điều khiển bằng tay đi đến bất cứ đâu, hoặc cũng có thể cài đặt trước điểm đến.
Ví dụ như hiện tại cậu đang ở tầng hầm, có thể ấn nút chọn “phòng nhân ngư”, đến lúc đó chiếc xe nhỏ này sẽ đưa cậu đến tận nơi.
Từ tầng hầm đi lên tầng trên, tất cả các trạm gác đều mở sẵn cho phương tiện này.
Đặc biệt hơn nữa, nó có thể gấp gọn lại, biến thành một chiếc đồng hồ đeo tay với mặt đồng hồ màu lam như đuôi cá.
Hơn nữa, loại phi hành khí mini này chỉ có mình Lâm Diệu mới sử dụng được!
Sau một hồi nghịch thử, Lâm Diệu lập tức quen hết các nút chức năng, khuôn mặt liền nở nụ cười rạng rỡ.
Tên nhóc này không tệ, rất hiểu chuyện!
Lâm Diệu quay đầu nhìn Ly Cảnh, âm thầm quyết định:
đợi khi mình khôi phục lại tu vi, sẽ tiện tay giúp cậu ta chữa thân thể.
Âm tu có một loại pháp thuật, có thể truyền linh lực qua âm luật để trị liệu thân thể cho người bệnh.
Ly Cảnh có thể cảm nhận được tiểu nhân ngư đang rất vui.
Khi thấy cậu hào hứng đặt điểm đến là nhà bếp rồi điều khiển xe chạy đi, hắn cúi đầu nhìn lòng mình, giờ đã trống không.
***
Hai anh em nhà họ Cố ở phòng khách đã uống đến ly nước trái cây thứ ba, Ly Cảnh mới trở lại, mà chỉ có một mình hắn, không thấy bóng dáng con cá đâu cả.
Cố Vũ vươn cổ nhìn quanh:
“Tiểu Cảnh, nhân ngư của cậu đâu rồi?”
“Đã quay về phòng nhân ngư.
Biểu ca, hai người tới tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cố Vũ tất nhiên không tiện nói là mình đến chỉ để xem nhân ngư, tuy hơi ngại nhưng Cố Niệm thì chẳng biết ngại là gì.
Cô bé mở miệng luôn:
“Tiểu Cảnh, con nhân ngư của cậu thật đẹp quá, còn đẹp hơn cả con nhân ngư cấp A mà anh hai em mua!”
Nghe Cố Niệm khen Tiểu Diệu, khóe miệng Ly Cảnh hơi cong, nhẹ nhàng đáp:
“Ừ.”
Hắn cũng thấy Tiểu Diệu nhà mình rất xinh đẹp.
Cố Vũ thực sự tò mò:
“Tiểu Cảnh, cậu đang yên đang lành, sao lại đột nhiên đi mua nhân ngư?
Hơn nữa, vừa rồi nhìn qua, nhân ngư của cậu chẳng giống nhân ngư cấp D tí nào.”
Nói đúng ra, cấp bậc của nhân ngư thường được đánh giá dựa vào hai tiêu chí: giọng hát và ngoại hình.
Dù giọng hát có phần quan trọng hơn, vì nhiều người mua nhân ngư để giúp ổn định tinh thần Tinh thần lực rối loạn.
Nhưng thực tế thì, không phải ai cũng chỉ nuôi một con nhân ngư.
Chỉ cần có một con nhân ngư biết xoa dịu tinh thần là đủ rồi, còn lại thì… tất nhiên ai cũng thích những con càng đẹp càng tốt.
Như nhà họ Cố đây, nuôi cũng đâu có ít nhân ngư.
Lần trước đi tham gia đấu giá ở Pandora, hai anh em còn mua liền ba con.
Mà muốn mua một con nhân ngư cấp cao thì đâu dễ.
Nghĩ mà tức!
Thấy hai ánh mắt đầy mong đợi trước mặt, Ly Cảnh lại nhớ đến hôm đó, tiểu nhân ngư đột nhiên nhảy vào lòng hắn, hai ánh mắt chạm nhau, khiến lòng hắn mềm nhũn cả ra.
Hắn bình thản đáp: “Đột nhiên nghĩ tới nên mua thôi.”
Hai anh em nhà họ Cố cạn lời, đây là kiểu trả lời gì vậy?
Nhưng ngẫm lại thì… đúng là kiểu Ly Cảnh hay nói thật.
Đúng lúc đó, tiểu nhân ngư đang ngồi trên “tọa kỵ” mới được tặng, hớn hở từ phòng bếp chạy thẳng lên phòng nhân ngư trên lầu.
Trong nháy mắt, đã vèo một cái lướt ngang trước mắt mọi người.
Hai anh em lập tức bị thu hút, mắt tròn mắt dẹt nhìn theo bóng dáng nhân ngư xinh đẹp ấy lao vút qua như một luồng sáng.
Cố Vũ la lớn: “Cậu thậm chí còn chuẩn bị cả xe riêng cho nhân ngư của mình?!”
Cố Niệm chống cằm
“Ai ya, nhìn vui ghê á!
Về sau em cũng phải chuẩn bị xe con cho nhân ngư của em!”
Ly Cảnh thấy Tiểu Diệu thích chiếc xe con kia như vậy, khóe miệng lại hơi cong lên.
Hắn quay sang hai anh em:
“Hai người còn chuyện gì nữa không?”
Cố Vũ nghẹn họng, bọn họ mới đến được bao lâu chứ, đã bị đuổi rồi?
Cuối cùng, hắn dứt khoát hỏi thẳng:
“Tiểu Cảnh, cậu đã thức tỉnh Tinh thần lực chưa?”
“Chưa.”
Thấy biểu đệ bình thản nhắc đến chuyện Tinh thần lực như vậy, Cố Vũ cũng ngại không tiện hỏi thêm nữa.
Thật ra, mỗi lần trò chuyện với Ly Cảnh, Cố Vũ đều cảm thấy rất vất vả.
Dù mặt có dày đến đâu, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đành phải đứng dậy cáo từ.
Cố Niệm thì vẫn chưa muốn rời đi, đôi mắt đầy mong chờ nhìn Ly Cảnh:
“Tiểu Cảnh, cho em nhìn nhân ngư của anh một chút được không?
Em thề, chỉ đứng ngoài phòng nhân ngư, nhìn xuyên qua lớp pha lê thôi!”
Cá khống tiểu loli đang online, đáng thương bán manh.
Ly Cảnh trong lòng thật ra không muốn để Tiểu Diệu xuất hiện trong tầm mắt người khác, nhưng nếu đối phương là biểu tỷ… Cuối cùng hắn cũng gật đầu đồng ý.
Thế là Cố Vũ cũng mặt dày mặt dạn đi theo lên.
***
Lâm Diệu rất thích món quà nhỏ mà Ly Cảnh tặng mình.
Với độ tiếp thu tốt, trừ ký ức truyền thừa ra, trong mắt Lâm Diệu, thứ này chẳng khác gì một pháp khí.
Cậu có thể dùng nó để di chuyển đến bất kỳ đâu, lại còn có thể thu nhỏ gọn gàng, tiện lợi mang theo, quả thực hoàn hảo khỏi bàn.
Tuy nhiên sau một lúc mải chơi, Lâm Diệu phát hiện lớp vảy trên đuôi bắt đầu khô, cần quay về phòng nhân ngư để ngâm nước.
Nếu còn mải chơi nữa, cậu sắp thành… cá khô rồi!
Cậu thu nhỏ "tọa kỵ" lại rồi cột lên cổ tay, nghe nói thiết bị này chống nước, nên cũng chẳng sợ ngâm ướt.
Sau đó cởi sơ mi trắng, thoải mái chui xuống ao, tiện thể thổi ra một chuỗi bong bóng, toàn thân thư giãn, từng chiếc vảy cá nhẹ nhàng mở ra.
Mái tóc dài ánh kim khẽ lượn theo làn nước, xinh đẹp đến nao lòng.
Ăn no, chơi vui, ngủ một giấc, cuộc sống làm cá thật hoàn mỹ!
Vì thế, khi hai anh em nhà họ Cố hưng phấn chạy đến thì chỉ thấy một con nhân ngư đang ngủ ngon lành trên tảng đá, chiếc đuôi tuyệt đẹp buông thõng trong nước.
Quan trọng nhất là… mặt thì bị che khuất!
Dù có cố gắng nhìn xuyên qua pha lê bao nhiêu lần, cũng chỉ vì Ly Cảnh nể tình thân thích nên họ mới được nhìn, cuối cùng vẫn đành thất vọng mà rời đi.
Lúc bước lên phi hành khí của nhà họ Cố, Cố Vũ hậm hực:
“Tiểu Cảnh đúng là keo kiệt!”
Cố Niệm lại ngọt ngào cười:
“Thật ra Tiểu Cảnh có một người bạn nhỏ như vậy, cũng không tệ nha.”
Cố Vũ nhớ đến biểu đệ vừa rồi, đúng là so với trước đây trông có sức sống hơn, cuối cùng ngạo kiều hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng trong lòng lại thầm đồng tình với lời muội muội.
Biểu đệ khác với bọn họ, hai anh em nhà họ Cố lớn lên trong vòng tay che chở của cả gia đình, còn biểu đệ… từ nhỏ đến lớn chỉ có những người máy lạnh lẽo và ông quản gia già ở bên cạnh.
Thân thể yếu ớt, lại không thể thức tỉnh Tinh thần lực...
***
Tại phủ Nguyên soái, sau khi tiễn hai anh em nhà họ Cố rời đi, Ly Cảnh đứng ngoài phòng nhân ngư, nhìn tiểu nhân ngư vẫn đang say ngủ, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến.
Dù sao đêm qua hắn cũng thức trắng để làm món quà cho Tiểu Diệu.
Hắn nhẹ nhàng nói một câu “Ngủ ngon” với tiểu nhân ngư, rồi xoay người về phòng nghỉ ngơi.
Vì chủ nhân đã ngủ, nên cả phủ Nguyên soái cũng trở nên yên tĩnh hẳn.
Đương nhiên một phần cũng vì tiểu nhân ngư đang ngủ, mọi người đều vô thức bước nhẹ chân, không gây ra tiếng động nào.
Tiểu U đang tự kiểm tra hệ thống, phát ra tiếng vo ve, lập tức bị Tiểu Y bên cạnh vỗ nhẹ một cái tắt luôn nguồn.
Quản gia già Y Lực Phu sau khi xong việc cũng quay về phòng, mở thiết bị truyền tin báo cáo với Nguyên soái đại nhân:
“Thưa ngài, ngài không biết đâu, thiếu gia nhà ta rất để tâm đến tiểu nhân ngư kia.
Thậm chí còn thức trắng đêm để làm xe con cho cậu ấy!
Chiều nay còn mời Cố thiếu gia và Cố tiểu thư đến xem nữa!
Tôi thấy thiếu gia càng ngày càng cởi mở rồi, không có Tinh thần lực cũng chẳng khiến cậu ấy khép mình hay tự ti gì cả!”
Lão quản gia cảm động đến rơi nước mắt, vừa lau nước mắt vừa vung tay múa chân kể về sự thay đổi của thiếu gia.
Phía bên kia thiết bị, đôi mắt người đàn ông thô kệch Ly Kình cũng dần dần ươn ướt.
Những năm qua, hắn vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với con trai, nhưng lại không biết phải bù đắp thế nào.
Nay thấy con dần trưởng thành, lại có được bạn bè đồng trang lứa như những đứa trẻ khác, hắn xúc động đến mức chẳng thể dùng lời nào để diễn tả.
Kết thúc cuộc gọi, hắn lập tức vung tay ra lệnh:
“Đẩy nhanh tốc độ tiêu diệt lũ Tinh thú đột biến!
Nhanh chóng tìm ra hang ổ của chúng, quét sạch toàn bộ!”
Hắn muốn nhanh chóng trở về nhà để gặp con trai!