Phủ Nguyên soái vốn luôn vắng vẻ, hôm nay không hiểu sao lại trở nên náo nhiệt hẳn lên. 

Rất nhiều nhân viên chuyển phát nhanh nối đuôi nhau giao tới đủ loại hàng hóa, người hầu trong phủ ai nấy đều lộ vẻ tò mò.

Quản gia Y Lực Phu vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy mấy thùng đồ đều in biểu tượng nhân ngư thì kinh ngạc đến sững người.

Ai mà không biết phủ Nguyên soái trước giờ không nuôi một con nhân ngư nào chứ?

Chủ yếu là vì Nguyên soái Ly Kình lo lắng con trai sẽ động lòng trắc ẩn với cá, còn bản thân ông mỗi lần tinh thần lực bạo động đều phải cố gắng chịu đựng, hoặc mời đội ngũ y tế nhân ngư đến hỗ trợ.

Cho nên, phủ Nguyên soái đừng nói là không có nhân ngư, ngay cả cá cũng rất ít khi ăn!

Y Lực Phu túm lấy Tiểu Y đang tất bật chạy qua chạy lại:

“Tiểu Y, mấy món đồ nhân ngư này là ai mua vậy?”

Lão quản gia lập tức suy đoán theo hướng âm mưu: 

chẳng lẽ là do mấy kẻ thường xuyên bắt nạt thiếu gia đặt đến? 

Là Nhị hoàng tử Ivey, hay là Ly Vĩ?

Tiểu Y chớp đôi mắt điện tử, đáp:

“Là chủ nhân mua đó.”

“Sao có thể chứ! Thiếu gia có nuôi nhân ngư đâu, mua mấy thứ này làm gì?”

Chẳng lẽ... thiếu gia vì chuyện không có tinh thần lực mà bị dằn vặt đến mức trầm cảm, thu mình lại?

Lão quản gia càng nghĩ càng lo, xoay người liền chạy đi tìm thiếu gia.

“Chủ nhân mua nhân ngư thì tất nhiên phải mua đồ dùng kèm theo chứ.” 

Tiểu Y vừa nói xong quay đầu lại thì đã thấy bóng lưng lão quản gia già cả mà còn chạy như bay đi mất.

Nó hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu, sau đó tiếp tục đi nhận chuyển phát nhanh, chỉ huy những robot phụ trách sinh hoạt sắp xếp lại phòng dành cho nhân ngư.

Y Lực Phu vô cùng tự trách. 

Trước khi Nguyên soái ra tiền tuyến ở tinh hệ khác, đã dặn dò kỹ càng phải chăm sóc tốt cho thiếu gia.

Kết quả chỉ mới đi ra ngoài một buổi sáng xử lý công việc, lúc quay về thì thiếu gia đã xảy ra chuyện!

Đáng ra ông không nên để mặc thiếu gia đi cùng Đại hoàng tử và những người khác tham gia cái gì mà hội đấu giá nhân ngư! 

Giờ thì hay rồi, thiếu gia chắc chắn vì vậy mà buồn bực!

Y Lực Phu gần như nghẹn ngào gõ cửa thư phòng thiếu gia. 

Ông biết bình thường thiếu gia phần lớn thời gian đều đọc sách trong thư phòng.

Thực tế, chắc chắn là vì không có tinh thần lực, lại thêm tính tình khép kín nên mới chẳng muốn ra khỏi cửa.

Khóe mắt Y Lực Phu đã ướt nước mắt, ông lấy khăn tay ra lau, rồi lại gõ cửa lần nữa.

Nhưng vẫn không ai trả lời.

Ông sững lại, chẳng lẽ thiếu gia không ở thư phòng?

Vậy chắc là trốn trong phòng ngủ rồi! 

Hồi nhỏ, vì bạn bè cùng trang lứa đều đã thức tỉnh tinh thần lực, chỉ có mình thiếu gia là chưa, nên cậu hay trốn trong phòng ngủ, kéo kín rèm, ngồi ôm gối trên thảm.

Nhỏ bé, bất lực, cô độc... nghĩ lại thấy đau lòng vô cùng.

Y Lực Phu đi tới trước cửa phòng ngủ của Ly Cảnh, thấy cửa chỉ khép hờ. 

Ông gõ nhẹ:

“Thiếu gia, ngài ở trong không? Ta có thể vào chứ?”

Đợi mãi không thấy ai trả lời, nhưng ông lại mơ hồ nghe được tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra.

Lão quản gia, đầu óc đầy lo lắng vì nghĩ thiếu gia lại đang thu mình, trong lòng lập tức “lộp bộp” một tiếng. 

Giờ này vốn không phải thời gian tắm rửa mà!

Ông không còn để ý đến lễ nghi nữa, lập tức bước nhanh tới, dùng sức đẩy cửa phòng tắm ra.

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ông sững người tại chỗ.

Thiếu gia ông đang ngồi yên trên xe lăn, nhưng chiếc sơ mi trắng trên người đã ướt đẫm nước, ngay cả mái tóc cũng lấm tấm những giọt nước trong suốt.

Ngón tay thon dài của Ly Cảnh đang bóp một khối thịt cá ở phần bụng dưới tiểu nhân ngư. 

Đôi lông mày đẹp hơi nhíu lại, như thể đang suy nghĩ một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Một con nhân ngư nhãi con cao chừng nửa thước, đang ghé sát mép bồn tắm, vẻ mặt có chút ủ rũ.

Chiếc đuôi nhỏ màu lam vỗ nhẹ mặt nước trong bồn, có vẻ chính là thủ phạm khiến Ly Cảnh ướt người.

“Cá…! 

Thiếu gia, ngài mua một con nhân ngư? 

Chẳng lẽ ngài đã thức tỉnh tinh thần lực…” 

Lão quản gia kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Vì quá mức phấn khích, tinh thần lực của ông, một con ngựa trắng ôn nhu, cũng vui mừng đến mức tung bốn vó hí vang trong không gian tinh thần.

Ly Cảnh, vị thiếu gia bị phán định là “thất bại trong việc thức tỉnh tinh thần lực” 

thực ra tâm trạng lúc này không tốt lắm, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi gì.

Hắn bình tĩnh nói:

“Không có tinh thần lực, chỉ là muốn nuôi một con nhân ngư. 

Việc kia xử lý xong chưa?”

Y Lực Phu nhìn thấy thiếu gia vẫn là bộ dạng điềm tĩnh như gợn nước không sóng ấy, rồi lại nhìn sang tiểu nhân ngư trong bồn tắm, cuối cùng mới hồi thần:

“Tài liệu cơ giáp ngài cần, chỉ thiếu duy nhất một loại là chưa tìm được.”

“Vào thư phòng nói.”

“Vâng.” 

Y Lực Phu lập tức tiến lên đẩy xe lăn, nhưng khi nhìn thấy sơ mi ướt đẫm trên người Ly Cảnh thì không nhịn được nhắc:

“Thiếu gia, thân thể ngài yếu, vẫn nên thay một bộ quần áo kẻo cảm lạnh.”

“Được.”

Đến phòng thay đồ, Ly Cảnh cởi nút áo, cởi chiếc sơ mi trắng hơi ướt ra. 

Y Lực Phu lập tức lấy một chiếc sơ mi trắng giống hệt khác đưa tới.

Sau khi thay xong quần áo, Ly Cảnh rời đi. 

Y Lực Phu mang chiếc áo sơ mi đã thay ấy trở về treo trên giá trong phòng rửa mặt, lát nữa Tiểu U sẽ đến thu dọn.

Lâm Diệu ngâm mình trong nước, nhìn chằm chằm theo bóng họ rời đi.

Thực ra ban đầu cậu từ chối Ly Cảnh cắt sashimi cá sống, là để biểu đạt rằng, gia muốn ăn đồ chín!

Nướng, chiên, xào, hầm, hấp cơ!

Thế nhưng khi tiến lại gần Ly Cảnh, cậu lại một lần nữa cảm nhận được thứ linh khí nhàn nhạt kia. 

Còn chưa kịp tìm hiểu là phát ra từ đâu trên người đối phương, thì lão già kia đã đẩy Ly Cảnh rời đi mất rồi!

Lâm Diệu tức giận đến mức đập nước loạn xạ trong bồn tắm, khắp nơi đều là nước bắn tung toé. 

Phải nói, từ khi cậu quen với cái đuôi cá này, mỗi lần giận dỗi, vỗ nước một trận lại cảm thấy được xả giận không ít.

Nhưng vỗ một hồi thì bụng lại đói. 

Quay đầu nhìn đĩa sashimi đặt bên cạnh, cuối cùng không kiềm được mà mất hết khí phách, cúi đầu ăn.

Thôi, tạm lót dạ cái đã. 

Lần sau sẽ nói rõ với tên ốm yếu kia rằng, gia muốn ăn đồ chín!

Không biết là loại cá gì, nhưng mùi vị cũng không tệ, Lâm Diệu rất nhanh đã ăn sạch cả đĩa sashimi.

Ly Cảnh vẫn chưa quay lại, Lâm Diệu quyết định tự mình đi tìm.

Dù đang là một con cá trần trụi, cậu vẫn cảm thấy hơi không quen. 

Nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy được chiếc sơ mi trắng mà Ly Cảnh vừa thay ra để bên cạnh.

Lâm Diệu từ bồn tắm bò ra, mặc luôn chiếc áo sơ mi đó vào.

Dù Ly Cảnh mới 17 tuổi, vì thể chất yếu nên trông gầy hơn bạn cùng lứa, nhưng Lâm Diệu hiện tại lại chỉ cao nửa thước, mặc áo sơ mi trắng của Ly Cảnh thì phần đuôi cá lộ ra một đoạn.

Chiếc đuôi màu lam nổi bật bên dưới lớp áo trắng tuyết, trông vừa tiên khí vừa xinh đẹp.

Và thế là… con cá rời hồ xuất phát!

“Ầm!” 

Một người hầu vô tình nhìn thấy cảnh tượng đó, sốc đến mức đánh rơi luôn khay trái cây đang cầm trên tay!

Một người hầu lớn tuổi hơn chạy tới, vừa định trách mắng, nhưng ngẩng đầu lên thì cũng bắt gặp cảnh tượng ấy, một tiểu nhân ngư đang dán tường, chậm rãi lắc lư đi ngang qua.

“Trời ơi, là nhân ngư thật đấy! Còn đẹp như vậy nữa!”

Cũng không trách họ quá đỗi kinh ngạc. 

Dù sao thì kể từ sau khi thiếu gia ra đời, phủ Nguyên soái chưa từng có thêm một người cá nào xuất hiện.

Tuy ban nãy Tiểu Y đã nhận không ít đồ dùng cho nhân ngư, nhưng mọi người đều cho rằng đó chỉ là sở thích đặc biệt của thiếu gia mà thôi.

Không ngờ… thiếu gia thật sự nuôi một con nhân ngư?!

Tiểu U vốn đang làm theo lệnh của Ly Cảnh, định đến phòng tắm để đưa tiểu nhân ngư đến phòng riêng, ai ngờ vừa đến đã thấy trống trơn. 

Nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn, nó lập tức chạy tới.

Mà lúc này, Lâm Diệu đang bị đám người vây xem cực kỳ bực bội:

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy cá à?!”

Nhưng giọng tiểu nãi nãi của nhân ngư nhãi con y y ô ô, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, cái miệng nhỏ chu chu phải nói là đáng yêu không thể tả!

Cho nên, mấy người hầu ở đây lập tức ôm ngực hét lên:

“Chết tôi rồi, không thở nổi nữa!”

“Không được, đáng yêu quá đi mất! Tôi muốn xin làm việc ở phòng nhân ngư!”

“Cô mơ à? Phòng nhân ngư hiện tại đều do Tiểu Y và Tiểu U quản lý rồi.”

“Thiếu gia chắc chắn rất để tâm đến nhân ngư này!”

Tiểu U vừa nghe thấy tên mình, lập tức nhanh chóng lăn lại, đẩy đám người hầu ra rồi bước đến, mắt điện tử sáng rực khi thấy Lâm Diệu:

“Tiểu nhân ngư, theo ta đến phòng riêng của ngươi đi.”

Lâm Diệu lập tức quay đầu sang bên cạnh, tỏ ý từ chối, sau đó lắc lư đi về hướng khác.

Phủ Nguyên soái quả thực quá lớn, hoàn toàn không cảm nhận được linh khí phát ra từ Ly Cảnh, nhưng cậu tin rằng mình làm rùm beng như vậy, không bao lâu nữa Ly Cảnh sẽ tự tìm tới.

Quả nhiên, Tiểu U có phần lo lắng, nhân ngư không phối hợp khiến nó không biết phải làm sao. 

Cuối cùng linh quang lóe lên, nó lập tức truyền hình ảnh hiện tại đến cho chủ nhân, sau đó cẩn thận lặng lẽ đi theo phía sau tiểu nhân ngư.

Còn Ly Cảnh thì đang ở thư phòng kiểm tra linh kiện cơ giáp, đột nhiên nhận được một tin nhắn mới do Tiểu U gửi tới.

Hắn mở ra xem, liền thấy tiểu nhân ngư đáng yêu kia mặc sơ mi trắng của mình, đang lắc lư đi trong phủ.

Ly Cảnh biết nhân ngư tuy có thể đi lại, nhưng phần lớn rất dễ bị tổn thương đuôi cá, hơn nữa họ cũng không thích rời nước quá lâu.

Nhưng tiểu nhân ngư nhà hắn lại cứ luôn làm chuyện khác người.

Ánh mắt sâu thẳm của hắn thoáng hiện vẻ dịu dàng. 

Đúng lúc ấy, Y Lực Phu ngẩng đầu lên sau khi chỉnh lại kính viễn thị, liền bắt gặp thiếu gia nhà mình đang mỉm cười!

“Thiếu gia… ngài vừa cười sao?”

Khóe môi Ly Cảnh chỉ nhếch nhẹ một cái, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, hắn nói:

“Ngươi nhìn nhầm rồi. 

Danh sách này không có vấn đề, mang hết đến phòng cơ giáp cho ta. 

Còn linh kiện kia chưa tìm được, để ý thêm ở chợ ngầm.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Y Lực Phu biết thiếu gia tuy không có tinh thần lực, nhưng chưa bao giờ từ bỏ việc học, dù là kiến thức văn hóa hay nghiên cứu chế tạo cơ giáp, hắn đều không lơi là.

Nếu không vì thể chất yếu, có lẽ thiếu gia đã có thể học thêm cả võ thuật rồi!

Thật ra Y Lực Phu cũng không hiểu rõ tình hình trong phòng cơ giáp của thiếu gia là thế nào, nhưng chỉ cần thiếu gia yêu cầu linh kiện gì, ông đều sẽ tìm cách giúp hắn có được.

Dù thiếu gia có thể sẽ rất khó đạt được thành tựu trong lĩnh vực cơ giáp… ông vẫn luôn ủng hộ.

Y Lực Phu dịu dàng an ủi:

“Thiếu gia, chuyện cơ giáp không cần vội, nóng vội sẽ hỏng việc, từ từ mà làm.”

Do dự một chút, ông vẫn tò mò hỏi:

“Thiếu gia, sao đột nhiên lại muốn mua một con nhân ngư? 

Đúng rồi, nhân ngư đó thật sự rất đẹp, chắc ít nhất cũng là A cấp?”

Thực ra, với kiến thức của mình, Y Lực Phu đã gặp rất nhiều người cá. 

Nhân ngư nhãi con kia dù còn nhỏ, nhưng biết đâu sau khi trưởng thành lại trở thành S cấp cũng không chừng.

“Là D cấp.”

“Gì cơ, sao có thể là D cấp?” Y Lực Phu sững sờ.

Ly Cảnh không giải thích thêm, chỉ quay xe lăn rời khỏi thư phòng.

Y Lực Phu vội vã đẩy theo phía sau:

“Thiếu gia định đến phòng cơ giáp sao?”

Nghĩ đến hướng đi của tiểu nhân ngư từ đoạn video vừa rồi, Ly Cảnh lắc đầu:

“Không, đến nhà bếp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play