Không khí bỗng trở nên yên ắng.
Tuy nhiên, những người mặc blouse trắng kia trông có vẻ rất có kiến thức, họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, phối hợp nhịp nhàng lấy ra các thiết bị khác để bắt đầu kiểm tra cơ thể Lâm Diệu.
“Tránh ra!”
Lâm Diệu giãy giụa mấy cái nhưng không thoát được.
Cánh tay của những người mặc áo blouse trắng kia rõ ràng trông rất mảnh mai, nhưng sức lực lại cực kỳ mạnh!
Cũng có thể là vì hiện tại Lâm Diệu đang mang thân thể ấu tể nhân ngư, thể lực quá yếu, còn những người kia chắc đều là người có tinh thần lực.
Tóm lại, chẳng mấy chốc mà toàn bộ con cá đã bị bắt giữ, sau đó bị ấn lên một cái bàn giống như thớt.
Lâm Diệu: Má nó!
May mà những người mặc blouse trắng kia chỉ kiểm tra cho cậu, không có ý định làm món “yến tiệc toàn cá” gì đó.
Sau khi bị các loại thiết bị chiếu rọi một lượt, nhóm blouse trắng đồng loạt lắc đầu tiếc nuối.
Khung cảnh y như bị tuyên án tử hình vậy, suýt nữa khiến Lâm Diệu tức đến biến thành cá nóc!
“Buông bổn tọa ra!”
Tức tối giãy giụa thêm lần nữa.
Đáng tiếc, nhân ngư ấu tể chưa biết nói, chỉ có thể giao tiếp với đồng loại, cho nên nhóm blouse trắng căn bản không hiểu hắn đang nói gì, chỉ nghe thấy tiểu nhân ngư ở đó “y y ô ô” rồi uốn éo giãy giụa.
Con nhân ngư này vừa đẹp lại đáng yêu, giãy giụa như thế trông càng đặc biệt dễ thương, khiến nhóm blouse trắng mềm lòng hết cả, thậm chí còn quên mất âm thanh khó nghe lúc nãy.
Tiểu đáng yêu thì đều là thiên sứ nhỏ cả, làm sao có thể có ác ý được chứ?
Ví như bị một con vật đáng yêu cào một cái, thì phải làm sao bây giờ?
Tất nhiên là chọn cách tha thứ rồi.
Cuối cùng, người phụ nữ dẫn đầu sợ Lâm Diệu làm tróc vảy trên người, ảnh hưởng đến giá trị ngoại hình, bèn tiêm cho một mũi, khiến cậu ngủ mê man.
Cô ta nói: “Dây thanh quản của nhân ngư này bị tổn thương, tiếng hát có ảnh hưởng tiêu cực đến tinh thần lực, trực tiếp chuyển đến khu X.”
Tuy bề ngoài rất đẹp, nhưng tiếng của con nhân ngư này lại có tác dụng phụ với tinh thần lực.
Những người thuộc hệ thực vật trong nhóm, chỉ nghe âm thanh thôi đã cảm thấy không thoải mái, nếu để những kẻ hóa thú nghe thấy thì chắc tinh thần càng thêm bạo động!
Mọi người nghe xong đều tiếc nuối, cuối cùng có người lên tiếng:
“Giáo sư Lina, nhân ngư này xinh đẹp thế kia, đem tới khu X thì tiếc quá.”
“Đúng đó, khu X toàn là nhân ngư cuồng loạn và bệnh nặng, con đáng thương này mà đến đó thì e là không sống nổi mấy ngày.”
“Giáo sư Lina, nhân ngư này chưa chắc là không bán được.
Có khi trong số quý tộc vẫn còn nhà chưa có nhân ngư, thấy đẹp thế này biết đâu lại mua về trưng bày.”
Thật ra, nếu không bán được thật, nhân viên trong cơ sở có thể tranh thủ mua về nhà với giá rẻ.
Nhưng nếu bị đưa đến khu X, xui xẻo thì vài ngày sau cũng chẳng còn nhìn thấy một con cá nguyên vẹn.
Bất kể là loài gì, chỉ cần xinh đẹp thì luôn được hưởng chút ưu ái.
Huống hồ, nhân ngư này lại còn đáng yêu thế nữa.
Lina suy nghĩ một hồi rồi gật đầu:
“Đưa nó đến khu D, tôi sẽ làm báo cáo trình lên cấp trên.”
Nhân ngư này tuy bị khiếm khuyết, nhưng gương mặt và đuôi cá cực kỳ đẹp, có thể so với dung mạo cấp S, biết đâu có người mua thật.
Đến lúc đó chỉ cần nhắc người mua cẩn thận một chút là được.
Nếu thực sự không bán được… thì cô sẽ mua về nhà cũng được, dù hiện tại trong nhà không ai cần nhân ngư.
Vị nữ giáo sư nghiêm túc cứng nhắc kia, trong lòng lại đang nghĩ rất dịu dàng.
***
Trải qua một hồi lăn lộn, đến lúc Lâm Diệu tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị chuyển đến nơi khác.
Nơi này nhỏ hơn nhiều, chưa bằng một phần mười so với nơi trước.
Cả căn phòng không còn mô phỏng môi trường hoang dã như trước, chỉ có tường xi măng lạnh lẽo màu xám, cùng một cái ao nước chưa tới mười mét vuông.
Lâm Diệu đang ngâm mình trong cái ao đó.
Đối diện là một tấm pha lê trong suốt hai chiều, toàn bộ con cá chẳng có chút riêng tư nào.
Bên cạnh có một thùng sắt chứa nửa thùng cá tôm, đã bắt đầu tái trắng, tuy chưa có mùi hôi nhưng so với trước thì đúng là kém xa, nhỏ xíu xiu.
Phòng bên đối diện có một con nhân ngư nhãi con mới phá xác không bao lâu, đang tò mò dán người vào tấm pha lê, khuôn mặt bụ bẫm bị ép đến méo cả đi.
“Ủa? Ngươi đẹp thế này sao lại bị đưa đến khu D?”
Lúc này Lâm Diệu đang ngâm mình trong nước, toàn thân có chút tự kỷ ,năm xưa là ma quân Thất Tuyệt oai chấn tam giới, ai ngờ có ngày lại rơi vào cảnh ngộ thảm hại thế này!
Lâm Diệu không nói gì, nhưng con nhân ngư đối diện thì rất nhiệt tình.
“Ta tên là Nhạc Nhạc, ngươi tên gì?
He he, ngươi là con nhân ngư đầu tiên ta thấy sau khi phá xác đấy.
Ngươi phá xác mấy ngày rồi?
Ta đang xem nên gọi ngươi là ca ca hay đệ đệ đây.
Ủa, sao ngươi không nói gì cả?
Chẳng lẽ là vì không biết nói nên mới bị đưa đến khu D?”
Ầm
Thùng cá bên cạnh bị Lâm Diệu đá bay, đập thẳng vào tấm pha lê, làm con nhân ngư lắm lời đối diện hoảng sợ nhảy dựng lên.
Nhưng trong thùng không phải là cá tôm còn tươi sống, mà là một đống đất cát vương vãi.
Đồng thời, từng luồng điện lóe sáng liên tục trên mặt kính kia, kêu lách tách vang lên.
Lâm Diệu nheo mắt nhìn.
Hình như ngửi thấy mùi cá nướng, tôm nướng…
Chỉ chốc lát sau, bốn người đàn ông mặc đồng phục giống nhau bước tới.
Bọn họ nhìn về phía Lâm Diệu, chăm chú quan sát một lúc lâu, thấy không có gì bất thường mới xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, từ trần nhà bỗng hạ xuống bốn cánh tay máy, nhanh chóng dọn dẹp mớ hỗn độn trên mặt đất, thậm chí cả kính cũng được lau sạch.
Những con cá tôm bị điện làm chín, cùng với thứ khác rơi trên đất, bị gom lại hết vào một chiếc thùng sắt, sau đó lại được đưa tới trước mặt Lâm Diệu.
Lâm Diệu: “……”
Hình như đã hiểu ra điều gì đó.
Mặc dù những con cá tôm kia không còn tươi ngon, nhưng sau khi bị điện giật chín lại có mùi vị thơm hơn hẳn.
Lâm Diệu vừa chọn vài món ăn được, vừa ngẩng đầu nhìn tấm kính pha lê trước mặt.
Tấm pha lê này nhìn thì có vẻ mỏng manh, nhưng thực ra rất cứng, cường độ dòng điện truyền trên bề mặt chắc chắn không hề nhỏ.
Cậu mà đụng vào, e rằng sẽ biến thành cá chình ngay lập tức.
Lâm Diệu nhìn cánh tay máy to dày kia, lại nhìn cái đuôi cá màu lam nho nhỏ của mình, lập tức rơi vào trầm mặc.
Thôi được, tạm tha cho bọn chúng một mạng!
Xem như hôm nay gặp may!
Chờ đến khi mấy người đàn ông rời đi, Nhạc Nhạc bên hồ đối diện vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực thở phào nói:
“Ngươi đừng có mà đánh cái tấm pha lê đó, trên đó có cảnh báo, còn có dòng điện rất kinh khủng đấy!”
Lâm Diệu trợn trắng mắt. Câu này mà cũng cần ngươi nói à?
Tiểu nhân ngư lắm lời lại tiếp tục lải nhải:
“Thật ra khu D của chúng ta cũng coi như ổn rồi, sau này sẽ bị bán rẻ thôi.
Chứ những con bị nhốt ở khu X thì thảm lắm.”
Lâm Diệu nhướng mày hỏi:
“Khu X làm sao?”
“Nghe nói khu X toàn là nhân ngư bị bệnh nặng, còn không có phòng riêng nữa.
Trước kia từng có một con bất ngờ phát điên, cắn chết cả mấy con nhân ngư khác trong hồ đấy!”
Nhạc Nhạc vừa kể vừa run run cái đuôi vì sợ, thật sự là dọa cá quá mức!
Lâm Diệu thì không hề sợ hãi.
Trong mắt cậu, ở đâu chẳng là cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng vẫn cau mày:
“Ngươi có chí khí chút đi, tự do không tốt à? Sao nhất định phải để người ta bán?”
Nhạc Nhạc ngẩn người, không biết trả lời thế nào.
Một lúc sau mới như chợt nhớ ra gì đó mà hỏi lại:
“A, thì ra ngươi biết nói à? Vậy tại sao lại bị đưa tới khu D này?”
Lâm Diệu lười phản ứng với con cá ngốc này.
Bản tôn hiện tại đang rất bực mình, tâm trạng cực kỳ tệ, lại không có linh lực, cái gì cũng không làm được.
Tức giận đến mức dùng đuôi cá màu lam đập nước bắn tung tóe lên bờ.
Phải nghĩ cách rời khỏi cái nơi quỷ quái này!
Và rất nhanh, cơ hội của Lâm Diệu đã đến.
Hơn mười ngày sau, Pandora lại tổ chức buổi đấu giá nhân ngư lớn mỗi tháng một lần.
Tất cả nhân ngư mới được chia theo cấp bậc và đem ra trưng bày đấu giá lần này.
Pandora là nhà đấu giá nhân ngư lớn nhất trên toàn bộ Thiên Ải Tinh.
Rất nhiều cư dân ở đây đều mua nhân ngư tại Pandora.
Từng chiếc xe huyền phù dừng trước cửa nhà đấu giá, từ đó bước xuống là các quý tộc khí chất bất phàm, ăn mặc hoa lệ.
Khách mời thông thường ngồi ở hàng ghế bên dưới khán đài.
Vé vào cửa cũng đã lên tới 300 tinh tệ.
Ở trung tâm khán đài, có mười gian phòng huyền phù độc lập.
Người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Những nhân vật có địa vị càng cao sẽ chọn ngồi trong đó.
Giá thuê một lần cho các phòng này là 10.000 tinh tệ, thuê cả năm thì còn đắt hơn.
Lúc này, trong gian phòng trung tâm nhất, có bốn thiếu niên độ tuổi mười mấy ngồi đó.
Ai nấy đều anh tuấn, khí chất phi phàm, nhưng nổi bật nhất là thiếu niên tóc bạc ngồi trên xe lăn.
Cậu là người có dung mạo tinh xảo nhất trong số bốn người, đồng thời cũng là người khí tức yếu nhất.
Bởi vì cậu không có Tinh thần lực.
Thiếu niên tóc bạc ngồi yên lặng, như một con búp bê sứ, không màng thế sự, thản nhiên như mây gió.
Chỉ chốc lát sau, câu chuyện vẫn quay về phía cậu.
Tiểu hoàng tử Ivey cười ẩn ý:
“Ly Cảnh, ngươi tuy không có Tinh thần lực, nhưng cũng có thể mua một con nhân ngư để chơi mà.
Ta nghe nói lần này có một con nhân ngư rất xinh đẹp, nhưng dây thanh bị hỏng, chắc hợp với ngươi đấy.
Hay để ta mua tặng ngươi nhé?”
Ly Cảnh khẽ rủ mi, hàng mi dài che khuất ánh mắt, điềm đạm nói:
“Không cần.”
Ly Vĩ ngồi bên cạnh thấy vậy, lặng lẽ giấu đi nụ cười hả hê.
Cũng may tên anh họ này là phế vật, nếu không hắn lấy đâu ra cơ hội tỏa sáng?
Lúc này, Đại hoàng tử Arthur vốn nãy giờ im lặng, mới chậm rãi lên tiếng:
“Ly Cảnh, ngươi đừng chấp với Ivey.
Đúng rồi, các ngươi sắp thi rồi, định đăng ký trường nào chưa?”
“Ta với Ly Vĩ tất nhiên là vào Trường Quân đội Đế Quốc rồi.
Còn Ly Cảnh…”
Ivey nhìn khuôn mặt tinh xảo của Ly Cảnh, cười mỉa:
“Nếu ngươi thật sự muốn học, không phải là không có cách đâu.”
Ai cũng biết, người không có Tinh thần lực thì đừng mơ bước chân vào Trường Quân đội Đế Quốc.
Dù cho Ly Cảnh là cháu của Nguyên soái, cũng không ngoại lệ.
Nhưng học sinh của trường quân đội được phép mang theo nhân ngư và nô bộc… Ivey nói vậy chẳng qua là đang sỉ nhục Ly Cảnh.
Ly Cảnh bình tĩnh nhìn thẳng phía trước:
“Đấu giá bắt đầu rồi.”
Ivey còn định nói gì đó nữa, nhưng bị anh trai trừng mắt nên đành câm miệng, quay đầu nhìn xuống khán đài.
Người chủ trì buổi đấu giá là một người đàn ông mặc áo choàng đỏ sậm, trang điểm đậm, đuôi mắt kẻ sắc, môi đỏ rực rỡ dưới ánh đèn càng thêm nổi bật.
“Rất vinh hạnh được chào đón quý vị khách quý đến tham gia buổi đấu giá nhân ngư tháng này của Pandora.
Lần này có tổng cộng 30 nhân ngư được đấu giá, bao gồm 13 con cấp D, 8 con cấp C, 5 con cấp B, 3 con cấp A và 1 con cấp S!”
Có nhân ngư cấp S!
Khán giả dưới khán đài lập tức trở nên phấn khích!
Ngay cả mấy thiếu niên trong phòng VIP cũng bị thu hút.
Arthur đã có một con nhân ngư cấp S nên phản ứng bình tĩnh, còn Ivey và Ly Vĩ thì ánh mắt sáng rực.
Tất cả người dân Thiên Ải Tinh có Tinh thần lực và khả năng thú hóa đều biết, nhân ngư cấp càng cao không chỉ giúp ổn định tinh thần lực, mà còn có xác suất giúp tăng cấp thú hóa dù rất thấp!
Dù xác suất cực nhỏ, nhưng vẫn có vô số người tranh nhau đến phát cuồng.
Ivey liếm răng cười với Ly Vĩ:
“Biểu ca, ngươi sẽ không tranh với ta con nhân ngư cấp S kia chứ?”
Ly Vĩ thầm rủa trong bụng, ngoài mặt vẫn cười:
“Tất nhiên là không rồi.
Ta chỉ mong mua được một con nhân ngư cấp A là đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Cũng đúng, dù sao ngươi cũng đâu có nhiều tinh tệ.”
Ivey không khách khí buông lời cay độc.
Nụ cười trên mặt Ly Vĩ cứng lại, nhưng không dám phản bác gì.
Thiếu niên xinh đẹp ngồi trên xe lăn chỉ lặng lẽ quan sát bọn họ, không nói một lời, ánh mắt lướt qua đám khách phấn khích dưới khán đài, hoàn toàn bình thản.
Người chủ trì thấy hiệu quả đã đạt, nhân lúc còn nóng hâm nóng bầu không khí thêm một lần:
“Như các vị đã biết, hiện nay nhân ngư ngày càng hiếm, nghe nói có vài hành tinh biển đã không còn bóng dáng nhân ngư.
Cho nên, sau buổi đấu giá lần này, phiên tiếp theo sẽ tổ chức sau nửa năm nữa.
Mong các vị khách quý hãy trân trọng cơ hội này!”
Mọi người nhất thời im lặng, ánh mắt càng thêm khát vọng.
Thấy mục tiêu đã đạt được, người chủ trì mỉm cười hài lòng, bắt đầu vào phần chính.
“Lần này đấu giá theo thứ tự: C, B, A, S, D.
Trước tiên, mời nhân viên đưa các nhân ngư cấp C lên.
Giá khởi điểm là 10.000 tinh tệ.”
Thực tế, đa số người tham gia chỉ nhắm đến nhân ngư cấp B và C vì giá phù hợp.
Một số con có thể mua với giá chỉ 30.000 tinh tệ.
Thêm nữa, phần lớn người dân Thiên Ải Tinh chỉ có Tinh thú cấp B hoặc C.
Dù Tinh thú có thể trưởng thành, nhưng tỷ lệ rất thấp.
Quan trọng hơn, họ không dám tranh giành với các đại quý tộc, chỉ sợ đắc tội với ai đó thì hối hận không kịp.
Khi đấu giá bắt đầu, trong hậu đài, 30 nhân ngư bị nhốt trong các lồng pha lê khác nhau tùy theo cấp bậc.
Lâm Diệu là nhân ngư D cấp cuối cùng, cũng là người cuối cùng được đưa ra đấu giá.
Cậu quan sát cẩn thận, cuối cùng cũng hiểu cách mở lồng pha lê.
Sau đó thì quay sang Nhạc Nhạc ở lồng bên cạnh:
“Lát nữa khi đấu giá tới con nhân ngư cấp S, ngươi đâm mạnh vào tấm pha lê chỗ ta chỉ đây.
Đúng, chính là chỗ ngón tay ta đang đặt.”
Nhạc Nhạc hốt hoảng:
“Trời ơi, Lâm Diệu, ngươi định làm gì?!”
Lâm Diệu lạnh lùng liếc về phía lối ra, khóe miệng cong lên:
“Tất nhiên là… rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”