“Nói thật, người tốt đúng là khó làm. Ngươi xem ta, chưa bao giờ thích trở thành người tốt làm gì. Đám người đáng chết kia, nên bị cướp, nên bị ngược đãi, nên bị đè trên mặt đất biến thành nô lệ, đều là đáng đời bọn họ, liên quan gì ta!” Triệu Mãn Duyên nói.
Tương Tiểu Nhứ rốt cuộc đã thấy, một khu vực hoặc một quốc gia, khi hèn mọn đến một mức độ nhất định, thì sẽ trở nên như vậy. Muốn cứu, cũng không còn thuốc nào cứu được.
Mạc Phàm đã gặp những người có thói hư tật xấu này nhiều hơn Tương Tiểu Nhứ. Dù sao ở trong hoàn cảnh đại nạn như cố đô, trăm vạn người, đủ mọi loại người đều có.
Đối với phản ứng của những thôn dân này, Mạc Phàm cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Thế nhưng Mạc Phàm tin sâu một điều, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng một kẻ ác lại đột nhiên nhân từ, rồi đình chỉ xâm hại. Loại người đã sa đọa, trong xương tủy đều tản ra mùi thối, bọn chúng chỉ biết làm những chuyện tồi tệ hơn, chỉ biết từ trên thân người mềm yếu thu hoạch niềm vui và cảm giác ngược đãi lớn hơn. Chúng ta càng nhân nhượng, bọn chúng càng lấn tới vì chúng quyết tâm cướp chúng ta nhiều lần nữa!
Mạc Phàm cũng không phải thánh nhân. Hắn sẽ không giảng đạo lý này cho đám thôn dân. Loại chuyện này chỉ khi tự bọn chúng trải nghiệm qua mới minh bạch: hành vi hôm nay ngu xuẩn đến cỡ nào, tương lai khi phải trả cái giá lớn hơn, sẽ hối hận tột cùng.
Đối với Mạc Phàm mà nói, đây vốn không phải chuyện của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT