Huyết màu mực dị quang trên người Mạc Phàm dần hiện rõ. Đôi con ngươi nâu đen của hắn từ từ thay đổi, trở nên lạnh lùng. Ngay cả Mục Ninh Tuyết nhìn hắn cũng cảm thấy trên người Mạc Phàm bao phủ một tầng khí chất cực kỳ xa lạ.
“Mạc Phàm, ngươi làm gì?” Bỗng nhiên, trong máy truyền tin truyền ra tiếng của Linh Linh.
“Mục Ninh Tuyết độc biến rồi, ta không có thời gian hao tổn với lũ súc sinh này nữa.” Trong giọng nói của Mạc Phàm mang theo vẻ coi thường.
“Ngươi chớ làm loạn. Với bản tính độc ác của Hắc Giáo Đình, nếu họ biết là ngươi, không những sẽ không cho ngươi thuốc giải mà còn có thể làm mọi chuyện trầm trọng hơn. Huống hồ, dù ngươi tìm được giải dược, bản thân ngươi cũng không có thuốc nào cứu được. Nơi này không phải Động Đình Hồ, cũng không phải quốc gia vong linh, không có bất kỳ vật gì để ngươi trắng trợn không kiêng dè chém giết, để ngươi thu lấy tinh phách khổng lồ kia... Trên hòn đảo này chỉ có gần bảy mươi vạn người sống. Ngươi thật sự có thể đảm bảo bản thân mình khi bị ma quỷ xâm tâm, sẽ không mất đi lý trí mà đồ diệt những người này sao?” Linh Linh nghiêm khắc ngăn lại.
Mạc Phàm nghe Linh Linh nói, đôi mắt đã ửng đỏ và đen thẫm của hắn lập tức sáng rõ hơn rất nhiều.
Mục Ninh Tuyết gặp tình huống như vậy, phương án giải quyết duy nhất mà Mạc Phàm nghĩ đến chính là ác ma hóa. Hắn cần trong thời gian cực ngắn bắt gọn toàn bộ người của Hắc Giáo Đình, mà cái gọi là độc tố kia về cơ bản không thể gây ra bất kỳ tác dụng gì đối với việc ác ma hóa của hắn.
Nhưng khi Linh Linh nói ra câu nói cuối cùng, chính Mạc Phàm cũng không khỏi rùng mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT