Họ hoài nghi thì hoài nghi, nhưng không có manh mối khá có lợi, đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Hiện tại Mạc Phàm mang một ít đất ở đây về, cho Linh Linh xét nghiệm, chân tướng sẽ rõ ngay!
“Ngươi... Ngươi không sao chứ??” Giọng Quách Văn Y vang lên phía sau Mạc Phàm.
Mạc Phàm cất đất vào túi tiền, chậm rãi đứng dậy, hơi bất ngờ khi Quách Văn Y bị dọa đến mức đó vậy mà lại quay lại. Xem ra cô bé này vẫn rất thiện lương.
Mạc Phàm cười cười nói: “Ta đã kiểm tra rồi, nơi này không có gì, ngay cả trong đất cũng không có phản ứng của máu. À, ta là cảnh giáo, vì vậy ngươi tin tưởng ta sẽ không sai đâu.”
“Thật... Có thật không??” Quách Văn Y có vẻ hơi căng thẳng và kích động.
“Là thật sự, ngày đó hẳn là ngươi nhìn lầm. Ngươi nghĩ mà xem, ngày đó trời tối đen như mực, có thể có một nhóm ngựa bị thương ngã ở đây, một đứa bé ở đó cầm máu cho nó, làm cho tay đầy máu, bị ngươi lầm tưởng là đang ăn...” Mạc Phàm trấn an nói.
Quách Văn Y cẩn thận hồi tưởng một phen, cảm thấy Mạc Phàm nói cũng có lý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT