Đoàn tàu dần dần vượt qua vùng duyên hải, lái sâu vào trong đất liền. Những dãy núi liên miên hiện ra sắc xanh tím, trải dài hai bên đường ray xe lửa. Núi non Nhật Bản tương đối sạch sẽ, không khí cũng trong lành hơn tưởng tượng, điều này khiến Mạc Phàm, người đã quen hít thở không khí bụi mù của Thượng Hải, có chút không thích ứng.
Mạc Phàm yêu thích những thành phố lớn, sự phồn hoa với những tòa nhà cao tầng san sát, sự hùng vĩ tráng lệ của các đô thị mọc lên từ mặt đất. Núi non thật, sông nước thật thì yêu quái lại nhiều, vậy nên ai mà dám nói hắn ở chùa chiền Nhật Bản, hắn sẽ là người đầu tiên đánh cho kẻ đó một trận nhừ tử. Đâu phải không có tiền, sao không ở khách sạn xa hoa, lại đi ở chùa chiền? Không biết chùa chiền Nhật Bản là nơi quỷ quái nhất sao?
Tàu hỏa thoải mái hơn thuyền rất nhiều, ít nhất khi mệt mỏi có thể ngủ say như chết.
Mạc Phàm mệt mỏi, ngủ thẳng một giấc, đến khi tỉnh dậy, liền nghe thấy Giang Dục đang lén lút cười.
“Phỏng chừng là hắn cũng nhìn hoa mắt rồi, nơi đó chúng ta đã đi xác nhận qua, không có đảo đâu.” Mục Đình Dĩnh nói.
Mạc Phàm đành phải tỉnh dậy, cũng lười tranh luận với bọn họ. Nếu hắn thật sự muốn làm rõ hòn đảo kia có tồn tại hay không, hắn đã trực tiếp nhảy xuống xe lửa mà xem rồi.
Có hay không thì kệ nó đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play