Hễ là ma pháp sư trụ lâu ở Cổ Đô, ai nấy đều rõ Khô Lâu đáng sợ hơn Hủ Thi rất nhiều!
Lý do cực kỳ đơn giản. Xương cốt bọn chúng cứng như sắt, sức mạnh có thể xé xác người sống. Đáng sợ nhất là chúng khó giết chết hơn đám Hủ Thi kia gấp bội. Dẫu có đập nát chúng cũng chưa chắc đã chết hẳn, bởi chỉ chốc lát chúng sẽ tìm lại các đốt xương tay, xương chân rơi vãi, rồi lần nữa ráp lại thân thể như thường.
Lúc này đây, tiểu đội Vương Mãng đang phải đối mặt với đám Khô Lâu như vậy. Chúng đông tới mức chỉ toàn một màu trắng xóa. Mọi người dùng ma pháp oanh tạc, đầu của chúng rơi xuống không chỉ một lần. Thế nhưng, đám Khô Lâu này lại “không câu nệ tiểu tiết” đến lạ. Chúng chẳng hề hấn gì, bởi cái đầu vừa rơi được nửa chừng đã bị một cánh tay xương xẩu tóm lấy, sau đó đặt trở lại vị trí cũ, lay động mấy cái liền có thể hoạt động tự nhiên như thường.
“Chết tiệt! Chúng ta phải mau chóng thoát khỏi khu vực này. Hiện tại, quân chủ lực đã lần lượt trở về tường thành rồi, ngược lại, quân tiếp viện chúng ta lại bị bao vây ở đây!”
Một gã ma pháp sư mũi tẹt liền chửi rủa.
“Cố gắng kiên trì thêm một lúc nữa. Khi trời sáng, chúng ta có thể trở về.”
Đội trưởng Vương Mãng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT