Huấn luyện viên trưởng cười khổ: “Con triệu hoán thú phát cuồng kia đích thực là do Mạc Phàm hắn giết chết.”
Tiết Mộc Sinh, La Vân Sóng, Trương Kiến Quốc, Phan Lệ Quân, Bạch Dương cùng mấy vị huấn luyện viên, lão sư khác lập tức há hốc mồm, miệng họ biến thành chữ O tròn vành vạnh. Người phản ứng kịch liệt nhất đương nhiên là triệu hoán sư Bạch Dương. Hắn nhìn học sinh trung học này mà cằm như muốn rớt xuống đất!
“Con U Lang Thú của ta… là do người giết?” Bạch Dương không dám tin, hỏi lại.
“Vâng, đúng vậy!” Mạc Phàm gật đầu.
Lập tức, vẻ mặt Bạch Dương biến đổi liên hồi. Vị triệu hoán sư này chắc chắn rất sốc, nội tâm hẳn đã tan nát. Đường đường là một con U Lang Thú thế mà lại bị một thực tập sinh lần đầu rèn luyện đơn độc giết chết!
Mẹ kiếp, nếu những lời này là thật, Bạch Dương thà tin lời Trần Vĩ Lượng rằng “con U Lang Thú của hắn không khác gì con thỏ ngu xuẩn tự đâm đầu vào vách đá chết” còn hơn. Chuyện như vậy xảy ra không phải quá mức đả thương lòng tự trọng của con U Lang Thú sao?
Huấn luyện viên Bạch Dương giờ phút này như người thất hồn lạc phách. Hay nói cách khác, giờ mà cho hắn một xấp bài thi thì hắn chưa chắc bình tĩnh nổi mà ngồi xuống làm bài được. Quá đả kích! Cả đời hắn cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện đả kích đến vậy!
Phải biết rằng tiểu đội của bọn hắn đã mất gần hai tháng, hao phí vô số tài nguyên và nhân lực mới có thể thu phục được con U Lang Thú này, thế mà kết quả bây giờ thì sao?… Nó lại bị một học sinh lớp 11 giết chết. Điều này đối với bọn họ mà nói thì làm sao có thể chịu đựng được chứ!!! A…..a……a….
Những người khác khi nghe thấy vậy đều ngây ra như phỗng. U Lang Thú biến thái đến nhường nào, bọn họ là những người hiểu rõ nhất. Đối với họ mà nói, khi đối đầu với nó thì họ chỉ có nước bị nó đồ sát mà thôi….
Mà Mạc Phàm, cũng là học sinh lớp 11 giống như bọn họ, thế mà hắn lại có thể một mình giết chết con U Lang Thú này?!! Quỳ luôn! Thật sự quá quỳ!
“Còn điều này nữa, một tin tức tốt lành dành cho các người. Do Mạc Phàm hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng lần này, cho nên lần rèn luyện này, toàn bộ học sinh lớp dẫn đầu của các ngươi, toàn bộ đều đạt được thành tích cấp A!”
Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vui vẻ nói với mọi người.
“Thật… Có thật không vậy???”
“May quá. Cuối cùng thì ta cũng đạt được thành tích cấp A…, ta nhất định sẽ thi đỗ vào một trường đại học ma pháp loại tốt!!”
“Mạc Phàm, ngươi chính là phụ mẫu tái sinh của ta! Ta thật sự không biết tạ ơn ngươi thế nào nữa!”
“Mạc Phàm, ngươi đã có bạn gái chưa?” Một nữ sinh được cứu mạng đỏ mặt, hỏi nho nhỏ.
“Mạc Phàm, người có cần bạn trai không?”
Nhất thời, Mạc Phàm liền trở thành anh hùng trong suy nghĩ của tất cả mọi người. Dù sao thì hắn không chỉ cứu tính mạng của mọi người mà hắn còn giành được thành tích cấp A, một thành tích rất quan trọng trong lần rèn luyện này cho mọi người nữa!
Triệu Khôn Tam theo thói quen định tới chỗ Mạc Phàm nịnh nọt vài câu thì lập tức ánh mắt hung ác của tất cả mọi người liền quay sang nhìn chằm chằm vào hắn. Chính vì vậy, hắn đành nghẹn ngào nuốt những lời chưa kịp nói ra khỏi miệng trở về.
Sắc mặt Mục Bạch vào lúc này đã khó coi tới cực điểm rồi. Hắn là người đầu tiên phóng thích ma pháp, nhưng kỹ năng đó cũng không làm nên tích sự gì, mà ngay lập tức hắn còn bị U Lang Thú chấn cho ngất xỉu. Cuối cùng thì hắn vẫn bị Mạc Phàm cướp hết ánh hào quang!
“Ê, mọi người có nghe thấy gì không?? Cái nhiệm vụ treo thưởng kia đã bị một đứa học sinh hoàn thành. Mà hình như con U Lang Thú của Bạch Dương lại bị chính người học sinh kia giết chết nữa đó!!”
“Người đừng có chém gió lung tung nữa. Con U Lang Thú đó lợi hại ra sao chẳng lẽ ta lại không biết sao! Nếu người học sinh kia có thể hoàn thành được nhiệm vụ treo thưởng thì ta sẽ ăn hết đống phân của con U Lang Thú cho ngươi xem!” Một vị đội trưởng cường tráng của một tiểu đội thợ săn nói.
“Vậy bây giờ ngươi ăn cho ta xem!” Phan Lệ Quân lướt qua vị đội trưởng vừa nói xong, rồi nói.
“Mọi người tới chỗ treo thưởng xem thế nào. Có nhiệm vụ treo thưởng đã hoàn thành!”
Những vị “gà Pro” ở trong trạm dịch kia liền ngẩng đầu, ngay lập tức họ phát hiện “trạng thái hoàn thành” ở nhiệm vụ treo thưởng kia. Mà ở phía dưới nó còn ghi rõ ràng một dòng chữ “Do Thiên Lan ma pháp cao trung học sinh lớp 11 – Mạc Phàm hoàn thành!”
“Ta đi chết đây! Ta đi chết đây! Người trẻ tuổi kia gan cũng lớn quá rồi!” Lập tức, tất cả các vị “gà Pro” trong trạm dịch đều trợn tròn mắt!
Mà sắc mặt của vị hán tử cường tráng nói “ăn hết đống phân của U Lang Thú” vào lúc này liền khó coi tới cực điểm. Mẹ nó chứ, đúng là có một học sinh hoàn thành được nhiệm vụ treo thưởng mà đến ngay cả bọn họ cũng chưa chắc làm nổi thật sao?
Rất nhanh tin tức này lan tràn khắp cả trạm dịch. Bên trong trạm dịch, ngoài trừ những vị quân pháp sư của Bắc Thành ở bên ngoài ra thì phần lớn mọi người đều là thợ săn ma pháp sư. Bọn họ đều dựa vào nhiệm vụ treo thưởng cùng săn giết yêu ma để kiếm sống. Nhưng một khi tin tức này lọt ra ngoài trạm dịch này thì những vị “gà Pro” bọn họ, cả đám đều không có đất dung thân. Bọn họ lúc trước chính là những người cười nhạo lớn nhất đối với đám học sinh này nhưng không ngờ vào lúc này bọn họ lại là những kẻ bị người khác cười chê.
“Ma cụ kia là… Ma cụ phòng ngự??” Vị bán hàng rong hói đầu vội vàng hỏi mọi người.
“Hiện tại, Lão đại Trảm Không chắc là đau lòng lắm. Ngay từ đầu hắn làm gì có chuẩn bị giải thưởng ma cụ chứ. Bởi vì hắn nghĩ không có một học sinh nào có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này…. Mà lão đại Trảm Không cũng là một người trọng chữ tín. Do vậy có lẽ hắn đã phải vất vả bỏ ra một số tiền lớn để mua một cái ma cụ phòng ngự làm giải thưởng cho người học sinh kia.” Phan Lệ Quân nói.
“Người học sinh kia lần này kiếm được số tiền lớn rồi. Chắc chắn giờ này tâm của lão Đại Trảm Không đang rỉ máu rồi!”
“Mà ta nghe nói tiểu tử kia là một vị tiểu thiếu gia của một siêu cấp thế gia có phải không?? Gia thế của hắn rất giàu có, vì vậy hắn mới có thể địch nổi yêu ma được?”
“Hỗn đản. Ai nói ngươi nghe vậy?? Hắn là một người học sinh bình thường như bao người khác thôi. Ta nghe nói ba của hắn là một vị tài xế chuyên vận chuyển vật tư cho trạm dịch chúng ta đấy.”
“Hắn…. hắn thật sự quá biến thái!”
“Đến bây giờ muốn đối phó với yêu ma thì chúng ta cũng cần phải có một tiểu đội.”
Bên trong nhà đá, Huấn luyện viên trưởng Trảm Không đang cầm trên tay một cái hộp. Hắn liếc nhìn cái hộp mà đau lòng không thôi.
“Mẹ kiếp, cái bọn thương nhân kia lòng dạ thật hiểm độc. Bọn hắn lại dám bán cho ta một cái Liêm Cốt Thuẫn mà giá tới tận 55 vạn! Chém người quá đáng!!!” Trảm Không chửi ầm lên.
La Vân Sóng, Phan Lệ Quân, Bạch Dương ở một bên im lặng, không dám nói một câu nào. Mấy vị quân pháp sư ở nơi nào đó thì âm thầm cười trộm. Bình thường cho tới tận bây giờ, trong cái trạm dịch này đều do lão đại Trảm Không của bọn họ lột da người khác, ai mà ngờ cũng có ngày lão đại Trảm Không lại bị người khác lột da chứ.
Liêm Cốt Thuẫn, vật này quả thật quá đắt! Lão đại Trảm Không vì món này không biết đã bị trừ bao nhiêu tháng lương rồi. Phần thưởng lần này là do hắn đặt ra, cho nên chính phủ chắc chắn sẽ không chi trả hộ cho hắn.
“Đi gọi tiểu tử kia tới đây, hừ!” Trảm Không khó chịu nói.
“Lão đại, ta vẫn luôn ở đây mà.” Mạc Phàm vung vung tay, rồi nói với huấn luyện viên trưởng Trảm Không đầu óc chưa được tỉnh táo kia.
Trảm Không vừa nhìn thấy Mạc Phàm liền nổi giận một chút. Nhưng hắn quả thật không hiểu nổi vì sao Mạc Phàm lại có thể giết chết được con U Lang Thú kia!
“Cầm lấy, cầm lấy.” Trảm Không liền đem Liêm Cốt Thuẫn đưa cho Mạc Phàm.
“Huấn luyện viên trưởng, ngài có thể buông tay ra được không?” Mạc Phàm mỉm cười nói.
Khóe miệng Trảm Không giật giật, cuối cùng đành chấp nhận buông tay mình ra. Mạc Phàm lấy được kiện bảo bối này, cả người liền vui phơi phới.
Lần này chân chính đối đầu với yêu ma làm cho Mạc Phàm hắn suy nghĩ nhiều vấn đề hơn một chút. Đối mặt với yêu ma, chỉ có tấn công thì còn chưa đủ. Bất kỳ một vị ma pháp sư nào chỉ biết có mỗi tấn công thì khi đối mặt với yêu ma, chắc chắn sẽ bị con yêu ma đó một kích tất sát. Nhưng nếu có thêm một kiện ma cụ phòng ngự, dù cho bản thân hắn chưa học xong ma pháp phòng ngự thì cái ma cụ phòng ngự này chính là một đồ vật cứu mạng!
“Tiểu tử, sau khi tốt nghiệp nếu như không tìm được một công việc thích hợp, có thể tới nơi này tìm ta.” Trảm Không hời hợt nói.
Trong lòng hắn mặc dù vào lúc này vẫn còn tức giận, nhưng hắn không thể không bội phục người học sinh gan dạ và cơ trí kia được. Rất nhiều ma pháp sư phải chết dưới móng vuốt của yêu ma chính là vì họ không biết cách vận dụng tốt những kỹ năng ma pháp của bản thân mình. Quả thật, ở đẳng cấp ma pháp sư sơ giai này, tất cả pháp sư đều có một cái kỹ năng. Nhưng phương pháp sử dụng một cái kỹ năng đó lại có rất nhiều. Nhưng mà tiểu tử này sớm đã hiểu rõ được điều đó, điều mà rất nhiều vị “gà pro” không làm được.