“Người kế tiếp!”

“Người kế tiếp!”

“Người kế tiếp!”

“Trương Tiểu Hầu!”

Đứng cách Mạc Phàm không xa, "con khỉ nhỏ" Trương Tiểu Hầu quay đầu lại, trao cho Mạc Phàm một ánh mắt như muốn nói: “Mạc Phàm ca, ta lên trước đây!”

“Cố lên nhé!”

“Hừ, chúc ngươi cũng là Thủy hệ!” Triệu Khôn Ba lập tức buông lời châm biếm.

Trương Tiểu Hầu là một thanh niên gầy gò, ốm nhách. Cậu đặt tay lên Thức Tỉnh Thạch. Không lâu sau, một luồng gió kỳ dị hiện lên, xoáy quanh bề mặt Thức Tỉnh Thạch, luồng gió này thổi đến mức vạt áo của Tiết Mộc Sinh cũng lay động.

“Rất tốt, Phong hệ. Thiên phú không tồi. Cần chăm chỉ tu luyện, chớ lười biếng,” trên mặt Tiết Mộc Sinh lộ ra vẻ hài lòng.

Chủ nhiệm lớp trong lòng rất vui vẻ. Mới chỉ có mười mấy học sinh mà lớp đã xuất hiện hai người có thiên phú rất tốt. Nếu họ cố gắng, nỗ lực thì có thể thi đậu vào một trường đại học danh tiếng.

Đương nhiên, vui hơn cả là bản thân đã “nhặt” được một học sinh báu vật như Mục Bạch, thiên phú Băng hệ xuất sắc, hơn nữa đằng sau lại có thế gia Băng hệ chống lưng. Tương lai hắn ta chắc chắn sẽ là một trụ cột tài năng.

Xem ra, ban 8 lần này đã cầm cờ dẫn đầu rồi.

“Người kế tiếp!”

“Người kế tiếp!”

“Người kế tiếp!”

Phụt...

Phía trên Thức Tỉnh Thạch đột nhiên vọt lên một ngọn lửa màu cam. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong lớp lập tức mở to mắt nhìn.

“Hỏa... Hỏa hệ!!”

“Khụ, cư nhiên lại là con gái, nữ sinh này tên là gì vậy?”

Trong chốc lát, nữ sinh vừa thức tỉnh kia trở thành tiêu điểm của toàn ban. Hỏa hệ được xem là nguyên tố xuất sắc nhất trong Nguyên Tố Hệ, là hệ mà tất cả các Ma Pháp Sư đều muốn thức tỉnh, nếu họ có thể chọn lựa...

Đáng tiếc, Hỏa hệ khá hiếm, xác suất xuất hiện thấp, trong một lớp học nhiều nhất cũng chỉ có ba người thức tỉnh Hỏa hệ, chưa tới một phần mười xác suất.

“Nàng tên là Châu Mẫn, hình như là con gái của một trong các lão sư của chúng ta,” có người thì thầm.

“Lớn lên xinh đẹp thật đấy, mau đi làm quen một chút!”

“Cẩn thận một chút. Châu Mẫn này trông rất điềm đạm, ngoan ngoãn, nhưng thực ra lại là một người cuồng bạo lực. Bằng không, một cô gái như vậy thì làm sao có thể thức tỉnh được Hỏa hệ?”

“Có lý, có lý.”

“Xem như là con gái theo nghề mẹ! Lão sư Văn Hoa biết được mà nói chắc sẽ rất vui mừng,” chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh nói.

“Cảm ơn thầy.”

“Người kế tiếp!”

“Phong hệ.”

“Người kế tiếp, Quang hệ.”

“Lão sư, em lên sân thượng đây! Thầy đừng kéo em!” Bạn học thức tỉnh Quang hệ kia thốt lên.

“Người kế tiếp, Thủy hệ.”

“Bạn học Quang hệ, chờ ta ở dưới! Ta sẽ cùng trò lên sân thượng!”

“Người kế tiếp!”

Cuối cùng, hầu như cả ban đều đã thức tỉnh hệ ma pháp. Mạc Phàm cầm tấm thẻ số 48, nội tâm kinh hoàng không ngừng. Sợ rằng lúc này không ai khẩn trương như Mạc Phàm. Một mặt là vì ba tháng gần đây cậu mới được tiếp xúc với ma pháp, mặt khác, hắn thực sự lo lắng sẽ thức tỉnh thất bại.

“Số 48, Mạc Phàm!”

“Đến lượt anh rồi,” Trương Tiểu Hầu xoay đầu lại, cổ vũ.

“Đập nồi bán sắt mới vào được thì đừng ôm hy vọng làm cái gì. Vận khí tốt thì còn thức tỉnh được Thủy hệ, Quang hệ, tu luyện không đến Trung giai Ma Pháp Sư thì cũng là đồ bỏ. Không may mắn, vận khí không tốt, thức tỉnh thất bại. Chậc, chậc, chậc... Thế là mất trắng rồi,” Triệu Khôn Ba miệng đầy châm biếm.

“Ngươi không thể ngậm cái miệng chó của mình lại được à?” Trương Tiểu Hầu tức giận nói.

Trong lòng Trương Tiểu Hầu, Mạc Phàm chính là đại ca của mình. Mặc dù thành tích ma pháp của Mạc Phàm rất kém, lần này vào được trường Cao trung Ma pháp cũng là nhờ con đường khác, nhưng hắn tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy Mạc Phàm thức tỉnh hệ ma pháp yếu kém hơn người khác.

Chín năm giáo dục ma pháp bắt buộc chính là để đặt nền móng cho việc thức tỉnh, cũng là nền tảng cho việc thực hành dựa trên cơ sở lý luận, không phải tự mày mò trong đầu để tu hành. Nếu như học không tốt, một mặt thức tỉnh sẽ thất bại, mặt khác tu luyện sẽ bị đình trệ.

Mạc Phàm từng bước đi xuyên qua đám đông.

“Chính là hắn ta, hình như là đi cửa sau vào.”

“Đây là ai, lớn lên trông cũng thật tuấn tú nha,” một cô bạn nhỏ nhắn hỏi.

“Học sinh cặn bã thôi, tôi hóa ra lại học lớp sát cạnh cậu ta,” một nữ sinh để kiểu đầu nấm miệng rộng nói.

“Là vậy sao, vậy thì khả năng thức tỉnh rất kém rồi.”

“Có thể thức tỉnh thành công hay không cũng là vấn đề.”

“Ta nói, mấy cái thánh Quang hệ, Thủy hệ kia, các ngươi đừng nên nản lòng. Chờ xem vị bạn học Mạc Phàm này thức tỉnh, các bạn sẽ rất vui mừng nha. Tên này khảo thí kém đến muốn chết, thức tỉnh rất có thể thất bại,” lúc này, Triệu Khôn Ba bị Trương Tiểu Hầu mắng nên nóng nảy, lớn tiếng trào phúng.

Hắn vừa nói như vậy, mấy học sinh Quang hệ, Thủy hệ đó liền mở to mắt ra nhìn. Nếu như có người thức tỉnh thất bại, vậy thì thật làm cho người ta... giải sầu.

“Không cần ồn ào,” Tiết Mộc Sinh trừng mắt nhìn Triệu Khôn Ba hay gây sự.

Khóe miệng Mục Bạch nhếch lên một chút. Hắn muốn Mạc Phàm phải xấu mặt trước mọi người. "Tên cặn bã này có tư cách gì mà tiếp cận đại tiểu thư Mục Ninh Tuyết? Bản thân mình tuấn tú như vậy, thiên phú lại tốt, còn rất nỗ lực, mình mới xứng đáng cận kề với Mục Ninh Tuyết.”

“Cặn bã, ta nghe nói nhà các ngươi đã bán phòng để cho ngươi có cơ hội thức tỉnh. Nếu ngươi mà thức tỉnh thất bại thật thì nên tìm một con sông nhảy xuống kết thúc là tốt, miễn cho gia đình ngươi hổ thẹn,” khi Mạc Phàm đi ngang qua, Mục Bạch nhỏ giọng nhẹ nhàng nói.

Mạc Phàm nhìn Mục Bạch một chút, nén nhịn cơn kích động muốn mắng tên ngu ngốc này rồi đi tới chỗ thầy giáo Tiết Mộc Sinh.

“Mạc Phàm, đến đây, đặt tay lên phía trên này đi,” Tiết Mộc Sinh ngữ khí bình thản nói.

Là chủ nhiệm lớp, Tiết Mộc Sinh kỳ thực hiểu rất rõ tình hình của cậu học sinh này.

Điểm trung khảo ma pháp của Mạc Phàm trên cơ bản là đếm ngược từ dưới lên. Bởi cấp trên dặn dò nên mới cho vào trường Cao trung Ma pháp Thiên Lam này. Theo Tiết Mộc Sinh biết, Mạc Phàm gia đình bình thường, không bối cảnh, không thiên phú, thành tích kém đến không dám nhìn. Một học sinh như vậy đưa đến lớp mình quả thật là đau đầu, rất dễ dàng kéo tình trạng chung của toàn ban đi xuống.

“Ai, không có cách nào khác, thôi thì do chính mình xui xẻo đi. Chỉ mong tên tiểu tử này đừng thức tỉnh thất bại. Bản thân mình thật không muốn trở thành trò cười của năm.”

Tay Mạc Phàm lúc này không ngừng run rẩy, cậu vẫn còn chút khẩn trương.

“Giữ vững một chút, đừng run,” Tiết Mộc Sinh nhắc nhở.

Mạc Phàm dùng tay trái cầm tay phải của mình, lúc này mới để bàn tay đặt lên trên Thức Tỉnh Thạch.

Thực lạnh lẽo. Cậu cảm thấy toàn thân đều có một luồng khí lạnh, không biết có phải là thức tỉnh Băng hệ hay không.

“Ố, không đúng, làm sao lại bắt đầu tê dại, rồi lại phát nhiệt rồi.”

“Nhắm mắt lại, cảm thụ thế giới tinh thần của chính mình,” chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh nói.

Học sinh này thật sự là một vấn đề, ngay cả quy trình cơ bản cũng không biết.

Mạc Phàm vội vàng làm theo, nhắm mắt lại.

Khi mắt nhắm lại, cái gọi là thế giới tinh thần trong đầu sẽ xuất hiện một mảnh hư vô. Người bình thường ở trong hư vô không ngừng tưởng tượng, như những đoạn phim ngắn đang chạy những hình ảnh mơ hồ. Thời điểm đó, đầu óc mình chính là một mảnh hư vô, giống như bầu trời đêm không có ngôi sao nào.

Bên trong thế giới tinh thần đều không có thứ gì, thế nhưng khi Mạc Phàm đưa tay đặt lên Thức Tỉnh Thạch, cậu có thể cảm nhận được sức mạnh của một luồng điện lưu.

Cổ lực lượng này từ bàn tay lan truyền đến toàn thân. Ngay sau đó, trong mảnh hư vô của thế giới tinh thần, có một ma lực thần kỳ xẹt qua một vệt màu tím theo quỹ đạo vòng cung, rực rỡ tuyệt luân, chấn động tâm linh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play