"Đi chết đi!"

Mạc Phàm gào lên, ném Hỏa Tư trên tay lên cao. Một đoàn lửa đỏ rực phóng thẳng lên hang động phía trên, trong nháy mắt soi sáng động quật tối om. Nó sượt qua đầu con U Lang Thú hung mãnh rồi bay thẳng lên.

U Lang Thú ngước đầu nhìn lên, trong mắt hiện lên tia khó hiểu. "Tên nhân loại này sợ ta quá nên đầu óc có vấn đề à? Tự nhiên lại ném ngọn lửa lên trời!"

Lúc này, nó đang bị tê liệt bởi Lôi Ấn nên không thể cử động. Dưới tình huống này, việc Mạc Phàm dùng Hỏa để thiêu chết nó quả thật vô cùng đơn giản, chẳng khác nào thiêu cháy những tượng gỗ hình người được dùng để luyện tập trong trường.

Nhưng Mạc Phàm lại làm một hành động khó hiểu khiến U Lang Thú cảm thấy tên này quả thật quá ngu ngốc.

Mạc Phàm cười. Hắn nhếch môi, dưới ánh lửa đỏ rực, nụ cười mang theo vẻ cuồng ngạo.

"Băng!!!"

Hỏa Tư! Phần Cốt trên không trung giống như một thiên thạch nặng nề đánh lên thanh thạch nhũ nhọn hoắt phía trên hang động. Ngọn lửa Phần Cốt không vì thạch nhũ cứng rắn mà bó tay. Trong nháy mắt, nó nung đỏ thạch nhũ.

"Tách Tách Tách Tách... Rắc ~~~~~~"

Chưa đến 1 giây, thạch nhũ đã bị ngọn lửa nóng hừng hực đốt đứt!

Thạch nhũ khổng lồ sau khi bị đốt đứt giống như một thanh cự kiếm bằng đá từ trên cao rơi xuống!

U Lang Thú đang khó hiểu và khinh thường Mạc Phàm, đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu mình có một thanh thạch nhũ nhọn hoắt đang rơi nhanh xuống. Nó liền hoảng hốt.

"Không tiễn!"

Mạc Phàm cười lạnh một tiếng, chậm rãi thu hồi bàn tay vừa ném Hỏa Tư lại.

"Đúng là Lôi Ấn của ta chỉ có thể làm ngươi tê liệt trong một thời gian ngắn. Phần Cốt cũng không thể thiêu chết được ngươi, nhưng lão tử có thể dùng trí tuệ để nghiền nát ngươi!"

Thạch nhũ khổng lồ như một thanh cự kiếm bằng đá cắm phập lên người U Lang Thú, đâm từ lưng xuyên thẳng xuống bụng.

Đúng vậy, là tàn nhẫn đâm!

Máu từ bụng U Lang Thú chảy róc rách dọc theo thạch nhũ đã bị nứt toác, rất nhanh tạo thành một vũng máu bắt mắt.

U Lang Thú đứng im ở đó, nó muốn ngã xuống nhưng không thể. Hai con mắt đỏ ngầu từ từ chuyển sang màu xanh biếc khi sinh mạng của nó cứ tụt dần. Nó ngước đầu lên nhìn cây thạch nhũ xuyên qua người nó, rồi lại nhìn bóng dáng nhân loại nhỏ bé kia.

Ngoài sự không thể tin được, trong đôi mắt đó không còn gì khác. Sự kiêu ngạo của một con U Lang Thú dần biến mất không còn chút gì. Nó càng ngày càng suy yếu. Dù cho nó có giãy giụa như thế nào cũng đều phí công vô ích. Sinh mạng của nó cứ như vậy không ngừng trôi đi.

Không ngờ nó lại bị một pháp sư nhỏ bé như vậy...

"Huýt huýt huýt huýt huýt huýt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~"

Một trận cuồng phong gào thét cuồn cuộn nổi lên ngoài cửa động. Đám học sinh yếu ớt, thương tích đầy mình ngẩng đầu lên, khi thấy một cảnh tượng như vậy, họ vô cùng chấn động.

Một nam tử từ trên cao bay xuống. Sau lưng hắn là một đôi cánh chim to lớn do Phong Chi Tinh Linh ngưng tụ mà thành, chiếm trọn ánh mắt của mọi người.

"Gió... Phong Chi Dực!!" Mục Bạch cuối cùng cũng tỉnh lại từ hôn mê. Hắn ngẩng đầu nhìn với vẻ mặt không thể tin được.

"Là... là huấn luyện viên trưởng!"

"Trời ơi! Ta nhìn thấy cái gì thế này? Là Thiên sứ đúng không?!"

Cả cửa hang là một mảnh xôn xao.

Tuy mọi người cũng đoán được huấn luyện viên trưởng Trảm Không là một cường giả pháp sư siêu cấp, nhưng họ không nghĩ tới hắn lại là một vị pháp sư nắm trong tay Phong Chi Dực cao cấp!

Đó là Phong Chi Dực đấy! Đó là một kỹ năng có thể làm cho người khác bay lượn trên bầu trời giống như Thiên sứ vậy!

Trảm Không nhìn thoáng qua đám học sinh đang còn chật vật. Tạm thời, những học sinh này không có gì nguy hiểm tới tính mạng. Rồi hắn lại nhìn vào trong huyệt động, nơi vừa phát ra tiếng động rất lớn.

"Mong rằng tên học sinh phóng ra Hỏa Tư! Phần Cốt kia vẫn còn sống."

Trảm Không không dám dừng lại quá lâu. Hắn vỗ mạnh Phong Chi Dực sau lưng. Cả thân hình hắn như mũi tên rời cung bay nhanh vào trong huyệt động.

Hắn né tránh những tảng đá lởm chởm nhọn hoắt một cách linh hoạt. Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vô cùng hoa mỹ xuyên qua lối vào sâu hun hút của hang động. Cuối cùng, hắn cũng tới động quật rộng lớn ở phía đáy hang động.

"Hỏa Tư! Bạo Liệt!"

Trảm Không gần như hạ bút thành văn. Trên tay hắn, một đoàn Hỏa Tư nhanh chóng hình thành. Đám lửa trôi nổi trong bóng tối của động quật. Ánh mắt Trảm Không dáo dác tìm kiếm xung quanh. Hắn hy vọng con U Lang Thú này vẫn còn giữ lại một chút lý trí, cuối cùng nó có thể lưu lại một mạng cho Mạc Phàm. Chỉ cần Mạc Phàm vẫn còn thở, Trảm Không có thể mang hắn bay thẳng về trạm dịch, rồi đưa cho pháp sư trị liệu cứu sống người học sinh vô cùng xuất sắc này.

Cho nên, hắn cũng không tiếc Tinh Trần Ma Khí của mình để soi sáng. Hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm được người học sinh kia.

Ánh lửa đem cả động quật soi sáng trưng.

Nhưng 1 giây sau, Trảm Không ngây dại.

Huấn luyện viên trưởng đứng ở đó, trong con ngươi màu nâu của hắn tràn đầy sự khiếp sợ!

"Điều này... Điều này sao có thể chứ!!!"

Trên thạch đài, triệu hồi sư Bạch Dương thần sắc bối rối ngồi ở đó. Hắn cầu nguyện Trảm Không có thể kịp thời chạy tới giải cứu.

"Tai họa chết người rồi, tai họa chết người rồi...."

Trần Vĩ Lượng bại liệt trên mặt đất. Nếu như trong quá trình rèn luyện này có học sinh chết, mọi hậu quả đó hắn sẽ là người có trách nhiệm gánh chịu. Quốc gia coi trọng những học sinh này. Ngay cả Thổ Hoàng đế của Bắc thành Mục Trác Vân cũng không dám nửa điểm làm hại những học sinh này.

Đường Nguyệt cắn chặt môi. Nàng hồi tưởng lại chuyện mình nói đùa với Mạc Phàm ngày đó. Lúc đó nàng còn trêu đùa hắn rằng nếu khi chết nhớ dùng định vị để nàng tới nhặt xác hắn về. Không ngờ chuyện tưởng như đùa này lại xảy ra thật.

Thật ra, Đường Nguyệt rất hứng thú với Mạc Phàm. Một mặt, nàng cảm thấy Mạc Phàm còn đang che giấu một bí mật về Tinh Trần Ma Khí trưởng thành của hắn. Mặt khác, nàng cảm thấy tên học sinh này rất có tiềm lực. Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có thể đạt tới cảnh giới gì...

Đáng tiếc, đáng tiếc.

"Bạch Dương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ngươi là triệu hồi sư thì tại sao con U Lang Thú có thể nổi điên lên được chứ? Cho dù Phần Cốt có làm nó đau đớn, cũng không có lý do gì ngươi lại không thể khống chế được nó!" La Vân Sóng tức giận chỉ trích.

Làm một triệu hồi sư, điều cơ bản nhất chính là khống chế tốt thú cưng của mình!

"Ta... Ta cũng không biết tại sao... Thông thường thì dù cho nó có bị giết chết, nếu như ta không ra lệnh cho nó giết chóc thì nó tuyệt đối sẽ không ra tay đối với bọn học sinh. Ta cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này." Bạch Dương run lẩy bẩy nói.

Điều này quả thật không hợp tình hợp lý chút nào.

Bạch Dương hắn cũng không nghĩ ra rằng lại có một học sinh có thể phóng ra được Hỏa Tư! Phần Cốt. Càng không nghĩ rằng con thú của mình lại mất khống chế. Chuyện này chắc chắn có nguyên nhân khác gây ra.

"Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện con U Lang Thú của ngươi đừng có giết quá nhiều người đi," Phan Lệ Quân lạnh lùng nói.

"Ta... ta cũng... A!!" Bạch Dương đang muốn giải thích, đột nhiên hắn cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt từ trong óc truyền ra.

Cảm giác giống như linh hồn của hắn bị một nhát dao chém đứt vậy. Đau đớn làm cho khuôn mặt Bạch Dương trắng xanh, mồ hôi đầm đìa!

"Lại có chuyện gì nữa vậy??" La Vân Sóng không nhịn được hỏi.

"Ta... U Lang Thú của ta... U Lang Thú của ta!!!" Đột nhiên, Bạch Dương giống như mất đi linh hồn vậy. Thân hình hắn quỳ rạp trên mặt đất. Hai mắt thất thần nhìn về phía động quật.

"Có chuyện gì xảy ra vậy??" Đường Nguyệt cũng chau mày, nàng cũng không hiểu tên triệu hồi sư Bạch Dương này lại giở trò gì nữa đây.

"U Lang Thú của ta... Nó... Nó đã chết!" Bạch Dương thất hồn lạc phách phun ra câu này, giọng nói giống như không tin vào điều mình vừa nói vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play