Dịch: Tử Lam
Một nhóm sáu người cùng một lang bất tri bất giác đã đi được 1km ở trong Sa Võng Hà, cũng chẳng biết vì sao càng đi xa bờ sông càng cảm thấy trong lòng bất an.
Đi tới đi tới, lại nhìn lại không thấy bờ sông, đưa mắt nhìn bốn phía đều là màu trắng của bùn cát. Mặc dù là giữa bầu trời cũng tràn ngập những màu trắng như bột phấn này.
“Ta nghe nói, cát trắng trong Sa Võng Hà đều khá là nặng, gió thôi không bay, cái thôi bay được đều là xương người chết trôi đến chỗ cát mịn trắng này, trọng lượng của tro cốt nhẹ hơn cát một chút.” Trương Tiểu Hầu thấy mọi người đều là dáng vẻ căng thẳng liền nhớ đến mấy vị chiến hữu cũ nói chuyện có quan hệ với Sa Võng Hà, nói ra cho mọi người nghe để điều tiết bầu không khí.
Thần Dĩnh và Tâm Hạ vừa nghĩ đi chung quanh đây thường xuyên bị cát đánh vào mặt đều là tro cốt người, càng sợ đến hoa dung thất sắc, cả người đều không dễ chịu.
Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên đều trừng Trương Tiểu Hầu một cái, thời điểm mọi người căng thẳng lại nói chuyện này thật đúng là hết chuyện để nói.
Trương Tiểu Hầu thấy mình điều tiết bầu không khí càng trở nên gay go, chỉ biết nở nụ cười, cũng không nói thêm gì nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT