Có một loại sinh vật nghe mà rợn cả người ở trong con sông Sa Võng vừa dài vừa rộng này. Bọn nó chính là Bạch Sa Yêu Binh. Mọi người đứng ở trên tảng đá nhô ra giữa sa mạc nhìn về phía trước thì thấy cả con sông này khô cạn, chìm sâu xuống.
Nói là sông. Nhưng ở trong mắt mọi người nó không khác gì một vùng biển chậm rãi chìm sâu xuống vỏ trái đất. Một chút bùn trắng màu trắng hiện ra bên trong con sông, nhìn qua rất là lấp lánh. Độ dày của bùn cát cũng không có đồng đều. Nếu như nhìn từ phía xa, nó không khác gì những cơn sóng đại dương màu trắng nối đuôi nhau đánh vào bờ.
“Không phải mọi người thường nói chỗ này tùy tiện nhìn một cái liền thấy đám Bạch Sa Yêu Binh sao? Tại sao một con, ta cũng không có nhìn thấy vậy??”
Trương Tiểu Hầu lấy tay đặt lên trán che đi bớt ánh sáng mặt trời. Hắn nhìn về phía xa xa nói.
Nghe thấy Trương Tiểu Hầu nói như vậy, trong lòng mọi người cũng nổi lên nghi hoặc giống như hắn. Vào lúc này, ở nơi đây, mọi người cũng chỉ nhìn thấy toàn cát trắng xóa, ngoài ra không còn thấy một thứ nào khác nữa. Mà ở trong lớp bùn cát trắng xóa kia, mọi người cũng không có nhìn thấy bất kỳ thứ gì cử động. Thỉnh thoảng trong lớp cát màu trắng xóa kia lại nổi lên từng cơn sóng cát màu trắng, sau đó lại yên tĩnh như không có gì.
Lúc này, Linh Linh mới tiện tay lấy từ trong túi ra một miếng nội tạng không đáng giá một chút tiền nào của con Sa Khiếu Hổ mới chết không lâu kia. Sau đó, nàng đưa nó cho Trương Tiểu Hầu ở bên cạnh, nói:
“Ngươi cầm và ném nó về phía xa xa kia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT