Trên sân trường, Lâm Đình Ngọc không cam lòng quay đầu nhìn lại một cái. Quả thực, những lời Mạc Phàm vừa nói hoàn toàn đúng. Hắn ghét nhất là người khác động vào nơ của hắn, còn điều không thể tha thứ nhất chính là việc người khác nói hắn là đàn bà.
Mới vừa rồi, tên kia quả thật đã phạm vào tội đáng chết muôn lần. Nếu không đòi lại công đạo thì sau này hắn sao có thể lăn lộn trong học phủ Minh Châu được chứ?
“Đông Phương đại ca, tại sao anh lại ngăn cản em? Anh muốn giữ hình tượng trước mặt Mục Nô Kiều thì mặc kệ anh, nhưng em thì không! Em không muốn nể mặt nàng ta chút nào,” Lâm Đình Ngọc tức giận nói.
“Ta không muốn ngươi chịu thiệt,” Đông Phương Minh nói thẳng.
“Em làm sao chịu thiệt được… Khoan đã, ý của anh là thực lực của hắn còn mạnh hơn em?” Lâm Đình Ngọc cảm thấy buồn cười, hỏi lại.
Phóng tầm mắt khắp chủ giáo khu của học phủ Minh Châu, người có thể đánh ngang ngửa với hắn thì có được mấy người đâu? Nói thật, hắn không tin lời Đông Phương Minh nói. Làm gì có chuyện tùy tiện lôi ra một tên đầu đường xó chợ miệng thúi mà đột nhiên có thể đánh thắng hắn được chứ?
Đông Phương Minh cũng là một người kiêu ngạo nên không muốn nhắc tới chuyện ngày trước khi hắn còn là Thẩm phán viên thực tập, làm nhiệm vụ đuổi theo hai người Đường Nguyệt và Mạc Phàm. Kết quả là bị Mạc Phàm đánh cho tan tác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT