Vũ Bình Cảnh cả người đã bị thương nặng. Nếu không nhờ có Chúc Mông Nghị Viên trong lúc nguy cấp đã kéo hắn ra khỏi phạm vi của những luồng tia sáng màu bạc được bắn ra liên tục kia, chỉ sợ Vũ Bình Cảnh hiện tại đã biến thành một cỗ thi thể bầy nhầy như đầm lầy.
Đường Trung vội vàng bay tới yểm hộ hai người đồng đội bị thương lui lại. Vũ Bình Cảnh sắc mặt tái nhợt, lỗ thủng trên người vẫn còn đang chảy máu không ngừng, có chút suy yếu quay sang Chúc Mông Nghị Viên nói:
“Nghị viên đại nhân, chúng ta e rằng đều không phải là đối thủ của nó. Bây giờ ta đã mất đi sức chiến đấu, ngài cũng đã bị thương, tốt nhất là chúng ta nên lui trở vào trong kết giới phòng ngự của thành thị.”
“Ngươi đang nói gì vậy? Nếu như ngay cả chúng ta còn lui lại thì ai sẽ tới ngăn trở tên yêu nghiệt này?” Chúc Mông Nghị Viên phẫn nộ gạt phăng đi đề nghị của Vũ Bình Cảnh.
“Ngươi phải biết bất cứ kỹ năng của nó cũng có thể mang đến sự hủy diệt đáng sợ cho thành thị của chúng ta. Chỉ cần cỗ sức mạnh hủy diệt này rơi vào bất kỳ tòa bệnh viện hay trường học nào thì số người tử vong sẽ lên đến hàng trăm hàng nghìn người!”
Nói rồi hắn lạnh lùng quay sang nhìn chằm chằm vào đầu Ngân Sắc Khung Chủ đang ở trên không trung kia, hồn nhiên cũng không thèm để ý đến vết thương trên bả vai đang liên tục chảy máu của hắn.
Hắn không phải là loại người lãnh huyết giống như con Ngân Sắc Khung Chủ này, có thể vì lợi ích của bản thân mình mà để cho mấy ngàn con dân của mình lao lên chịu chết oan uổng như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play