“Cao nhân tự có diệu kế của cao nhân. Ha ha ha” Mạc Phàm ra vẻ thần bí, cười cười nói.
“Lại còn ra vẻ thần thần bí bí. Chắn chắn, hai cái điểm thăm dò kia vừa khéo không có yêu ma nào.” Trầm Minh Tiếu nói.
La Tống nghe thấy Trầm Minh Tiếu nói vậy, liền ngẩng đầu lên, phụ họa thêm một câu, nói: “Nói đúng hơn là một con cũng không có.”
“Đã phế vật rồi thì cũng đừng nghĩ người khác cũng phế vật giống như các ngươi.” Mạc Phàm không khách khí nói.
Liêu Minh Hiên nghe thấy vậy méo mặt, lạnh lùng nói: “Ý của ngươi muốn nói chúng ta là một đám phế vật???? Ngươi tưởng ngươi có trời sinh song hệ nghĩa là ngươi ngon rồi sao??? Mạc Phàm, để ta nói cho ngươi biết, ngươi… chẳng qua cũng chỉ có vận khí tốt hơn nhiều so với đám cặn bã người bình thường kia mà thôi. Không phải lúc vận khí người cũng tốt như vậy đâu. Tới một ngày nào đó, người rồi cũng chẳng có cái quái gì cả. Con mẹ nhà ngươi chứ!”
Nghe thấy Liêu Minh Hiên chửi mình như vậy, Mạc Phàm liền kinh ngạc, mở to mắt nhìn hắn.
Rốt cuộc những thành kiến, những bất mãn của Liêu Minh Hiên đối với Mạc Phàm, vào giờ phút này một hơi nôn ra sạch sẽ. Vấn đề là cái tên thiểu năng thật sự không biết rằng lòng ghen ghét, đố kỵ của hắn đã bị phơi bày một cách trần trụi ra ngoài rồi sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play