15 năm trước, con đường sắt này xem như đã bị bỏ hoang, về cơ bản, nó như chìm vào giấc ngủ. Từ đó, cỏ dại mọc lên khắp nơi, bao trùm hết cả, khiến cho cơ hội tiếp tục nhìn thấy ánh sáng mặt trời gần như không còn.
Khó khăn lắm ngày hôm nay, nó mới có được một vị khách tới thăm. Cũng không phải là xe lửa, mà đó là một nhóm học sinh từ các trường danh tiếng tới nơi này rèn luyện.
Ở vùng quê, đường ray này còn dễ đi. Chỉ cần không có con yêu ma từ nơi nào đó xuất hiện, đem đường ray làm nơi để ngủ, về cơ bản là nó thông suốt. Nhưng một khi đường ray vào trong núi, thậm chí đi xuyên qua đường hầm rậm rạp, um tùm cỏ dại, chật kín lối đi kia, lúc đó cũng khó nói rồi. Có lẽ lúc đó, trong lòng mọi người sẽ cảm thấy hoảng sợ cũng nên.
“Tớ nhìn theo bản đồ, thấy con đường hầm này dài tới tận 2km. Dựa theo tần số yêu ma xuất hiện, từ lúc chúng ta gặp phải con yêu ma lúc trước, rất có thể, trong cái đường hầm này sẽ có yêu ma sinh sống. Tớ đề nghị chúng ta nên vượt qua ngọn núi này. Không nên chui vào cái đường hầm tối thui, không biết có bao nhiêu sinh vật, loài gì sống ở trong đó kia.” Tống Hà liền nói với mọi người đang ở phía sau.
“Tớ thấy cậu cũng quá là nhát gan, cẩn thận quá rồi đấy. Mặc kệ bên trong có khỉ ho cò gáy gì. Chúng ta liền trực tiếp giết chết hết bọn nó, sau đó đi qua là được. Con đường hầm này dài tầm 2 km. Nếu như chúng ta vượt qua ngọn núi này, chẳng phải sẽ làm chậm tiến độ của chúng ta đi sao.” Lục Chính Hà liền nói.
“Cậu không cần phải bảo thủ như vậy đâu. Chúng ta cứ việc đi xuyên qua là được.” Trịnh Băng Hiểu cũng cảm thấy vượt qua ngọn núi rất là tốn hơi và mất thời gian. Huống hồ, còn không biết được trên ngọn núi kia sẽ có yêu ma mạnh như thế nào.
“Được rồi, vậy thì chúng ta đi xuyên qua.” Tống Hà gật đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play