Đêm giao thừa, Thời Khang quả thật đã biểu diễn một bản dương cầm tặng cho mọi người ở Thời gia.
Dù Dư Nghệ miệng thì chê ông không chuyên nghiệp, đánh không hay bằng con dâu cả, nhưng lại là người vỗ tay to và nhiệt tình nhất.
“Sau này anh cũng đàn cho em nghe, còn hay hơn bản này nhiều.” Thời Duật ghé sát tai Hạ Thập, thì thầm nói nhỏ.
“Bác trai đàn cũng rất hay.” Hạ Thập đáp câu này trước, rồi mới dịu dàng nói tiếp: “Vâng.”
Không có pháo hoa, nhưng nhà họ Thời vẫn rất náo nhiệt. Người nào cũng có đôi có cặp, còn có cả tiếng trẻ con cười đùa, khiến Dư Nghệ cảm thấy cuộc đời mình gần như viên mãn rồi, chỉ còn thiếu một cô cháu gái nữa thôi là trọn vẹn.
Thời Khang và Dư Nghệ đi ngủ trước, dù sao cũng lớn tuổi, không thức khuya nổi. Thời Thịnh Dương cũng không ở lại lâu, trẻ con đúng là khiến người lớn mệt bở hơi tai. Anh không nỡ để vợ ở một mình, nên cũng về phòng sớm.
Chỉ còn lại Hạ Thập và Thời Duật ngồi dưới lầu thức đêm đón giao thừa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT