Cố Nghĩa ngồi bên cạnh từ lúc Ôn Uyển Uyển gọi mẹ đã không rời mắt khỏi cô, càng nhìn càng thấy đẹp. Sao anh lại có phúc đến thế, lấy được cô về làm vợ nhỉ? Rồi anh lại nhìn bản thân mình, haizz, lúc đầu chính anh cũng ghét bỏ, không chấp nhận được chính mình, huống chi là một người con gái xinh đẹp như cô.
Ôn Uyển Uyển không để ý đến tâm trạng của Cố Nghĩa, thấy anh không chào hỏi gì mà cứ thế đi thẳng vào phòng, chắc là do anh mệt rồi. Cô bèn ở lại bếp phụ giúp mẹ Cố.
"Uyển Uyển, chỗ này không cần con, con vào phòng nói chuyện với lão nhị đi, hoặc là ra chơi với Lạc Lạc, Du Du cũng được.” Từ trước khi cưới đã dặn trước rồi, việc này không để cô làm đâu.
"Mẹ, không sao đâu, mọi người ăn mà con không làm gì con ngại lắm, cứ để con làm giúp mẹ cho.”
Thấy cô nói vậy, mẹ Cố cũng không cản nữa, dù sao bà cũng không để cô làm nhiều đâu.
Mẹ Cố nấu xong bữa toàn cá, Ôn Uyển Uyển cũng đã rửa sạch ốc, không còn sạn nữa. Cô bảo mẹ Cố nhóm lửa, còn mình thì cầm muôi xào.
"Thơm quá đi, chị dâu, chắc là mẹ nấu cá rồi, thơm quá trời.” Hạ Ninh Tĩnh hít hà thêm mấy hơi nữa, trên đường đi làm về cô ta đã nghe nói hôm nay trong làng phát cá, thế là cô ta bước những bước dài hơn hẳn mọi khi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT