Ôn Uyển Uyển nghe anh hỏi vậy, quả nhiên là anh cũng nghĩ giống cô. Nhiều cá như vậy, nếu đều bị nhà họ Cố bắt hết, chắc chắn sẽ bị người trong làng biết được, như vậy thì không ổn.
"Vậy để em đi tìm bác Thẩm.” Ôn Uyển Uyển đứng dậy định đi tìm Thẩm Kiến Dân thì bị Cố Nghĩa kéo lại: "Để Tiểu Tứ đi, vừa nãy xuống nước làm ướt quần rồi, ngồi phơi nắng thêm một chút.”
Ôn Uyển Uyển cúi đầu nhìn chỗ ống quần bị ướt một chút, im lặng.
"Lão nhị à, tuy cá nhiều thật đấy, nhưng làng mình cũng mấy trăm nóc nhà, không biết có đủ chia không?” Biết là việc làm của con trai thứ hai là đúng, nhưng bố Cố vẫn lo là không đủ chia lại sinh chuyện.
"Anh cả, anh vác hai sọt cá này về nhà đi. Bố, bố ở đây đợi bác Thẩm tới rồi tính xem chia cá thế nào.” Dù sao thì nhà mình cũng không ăn một mình, còn nhà khác có được ăn hay không thì liên quan gì tới mình, tin là trong làng sẽ phân phối công bằng.
Cố lão đại không bắt cá nữa, vác hai sọt cá chạy về nhà, cứ như sợ ai nhìn thấy rồi cướp mất, hai đứa nhỏ một trái một phải đi theo bố chúng, trông như tả hữu hộ pháp.
Ông Cố ngồi trên tảng đá đợi Thẩm Kiến Dân, nhìn Cố Nghĩa với Ôn Uyển Uyển cùng nhau đi về phía nhà, trong lòng vui như mở cờ. Con dâu thứ hai này đúng là sao may mắn của nhà ông, từ ngày nó về nhà, con trai ông chịu khó ra ngoài hơn hẳn, đi bắt cá mà cũng gặp được nhiều cá thế này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT