Ôn Uyển Uyển lúc này cũng hoàn hồn, khuôn mặt không tự chủ được mà ửng hồng. Nhìn thấy thế, tim Cố Nghĩa như lỡ mất một nhịp, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Một lúc lâu sau, khi đã lấy lại bình tĩnh, Cố Nghĩa mới lên tiếng: “Anh biết trong lòng em không muốn gả cho anh, anh cũng tự biết thân biết phận. Nếu em muốn rời đi, anh có thể nghĩ cách."
Nghe anh nói xong, Ôn Uyển Uyển quay đầu lại nhìn. Lúc này Cố Nghĩa đang ngồi trên xe lăn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiếu xuyên qua lớp kính, phản chiếu lên người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng kia, tạo nên một sự đối lập rõ rệt.
Cảnh tượng ấy khiến Cố Nghĩa trông thật cô độc, như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình anh, mà bản thân anh lại chìm trong bóng tối vô tận.
Hình ảnh này khiến Ôn Uyển Uyển nhói lòng. Kiếp trước, lúc mới vào cô nhi viện cô cũng thế, luôn một mình lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ như vậy.
Ôn Uyển Uyển thấy bên cạnh Cố Nghĩa có một chiếc ghế, bèn đi tới ngồi xuống.
“Cố Nghĩa, em tự nguyện gả cho anh. Anh cũng biết hiện giờ em không thể nào quay về Ôn gia. Em một thân một mình, chẳng lẽ lại lưu lạc đầu đường xó chợ? Em không chê anh bây giờ không thể đứng lên, ngược lại, em cảm thấy tự hào vì đó là vinh dự mà anh đã cống hiến cho đất nước, cho nhân dân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT