Nghe xong, sắc mặt Tống Kinh Chập lập tức thay đổi.
Không phải hắn coi thường Phó Bác Văn, mà là hắn biết rõ người kia tính tình cao ngạo, e là căn bản chẳng coi mấy cô nương, ca nhi ở nông thôn ra gì. Hàn Lộ mà để ý đến y, chỉ sợ chẳng có kết cục tốt.
Hắn sa sầm mặt hỏi: “Sao lại như vậy?”
Lâm Lập Hạ cũng không giấu giếm, kể lại một lượt những gì mình biết: “Hôm nay ta tới Phưởng Chức phường mua vải, thấy rất nhiều cô nương, ca nhi chưa gả vây quanh một phụ nhân, hết rót trà lại đưa nước, đủ kiểu lấy lòng, ân cần thật sự. Ta thấy lạ nên hỏi một câu.”
Nói đến đây, Lâm Lập Hạ cũng tức mình: “Hỏi ra mới biết đó là nương của Phó Bác Văn. Những người vây quanh bà ấy đều là muốn gả cho Phó Bác Văn. Ban đầu ta cũng chẳng nghĩ gì nhiều, kết quả quay lưng đi mới phát hiện Hàn Lộ cũng có trong đó.”
Mấy năm vào nhà Tống gia, Lâm Lập Hạ thật sự coi Tống Hàn Lộ như muội muội trong nhà. Gần đây thấy nàng thích chưng diện, tiền công góp lại cũng dư dả một chút, nên mới định đi phường mua ít vải tươi sáng về may đồ cho nàng. Thế mà vừa quay đầu đã thấy người mình thương như muội lại đang cúi đầu hầu hạ người khác, lòng hắn làm sao chịu được.
Khi đó hắn suýt nữa đã lớn tiếng gọi nàng về nhà, nhưng trong phường nhiều người, mà da mặt nữ hài lại mỏng, hắn sợ tổn thương lòng tự tôn của nàng. Mua vải xong trở về, trong lòng vẫn canh cánh, cuối cùng vẫn quyết định kể cho Tống Kinh Chập.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT