Tống Kinh Chập và Lâm Lập Hạ đều giật mình: “Sao lại bị người ta lừa rồi?”
Tống Thạc Quả vẻ mặt ủ rũ xen lẫn phẫn uất: “Lão già kia chính là kẻ lừa đảo! Ăn tiền của ta, bảo ta về nhà chờ tin tức, vậy mà đợi tới tận bây giờ cũng không thấy gì.”
Tống Kinh Chập hỏi: “Ngươi có đến xưởng gốm hỏi chưa?”
“Có chứ.” Tống Thạc Quả mặt mày khó coi, “Bọn họ nói xưởng căn bản không có hai người mà ta nhắc tới.”
Tống Kinh Chập cau mày: “Vậy chứ cái hôm trước ngươi bảo đã gặp quản sự xưởng, còn được dẫn đi khắp nơi xem xét, nói là chắc chắn không phải bọn lừa đảo, rốt cuộc là sao?”
Tống Thạc Quả gần như muốn bật khóc: “Người trong xưởng nói, bọn họ tưởng chúng ta là khách đến đặt hàng nên không hỏi gì nhiều, cứ để bọn ta tự do tham quan.”
Nói đến đây, Tống Thạc Quả nghẹn ngào thật sự: “Ca, ngươi nói xem ta có phải là ngu quá không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT