Tống Kinh Chập cũng không đến huyện thành nhiều lần, trong huyện lại không có mối quan hệ gì, người quen duy nhất chỉ có Dương Vạn Phong và Trì Hải Đông, nhưng chỉ cần hai người đó là đủ rồi.
Hắn và Lâm Lập Hạ quay lại chỗ ở cũ, dọn dẹp căn phòng nhỏ chỉ vừa đủ kê một chiếc giường để làm thành nơi ăn cơm, miễn cưỡng đủ chỗ cho bốn người ngồi.
Sợ mùi thức ăn bay vào đệm, buổi tối không ngủ được, Lâm Lập Hạ còn lấy bao tải Tống Kinh Chập nhặt được trải lên che lại.
Hắn rửa tay xong, dùng tấm vải treo sau cửa lau tay, rồi nói với Tống Kinh Chập: “Ta đi gọi món trước, đợi ta về ngươi hẵng đi mời người.”
Ở huyện thành đúng là tiện hơn, muốn ăn gì chỉ cần nói trước với quán, đến giờ sẽ có tiểu nhị mang đồ ăn tới tận cửa. Một số hàng ăn làm ăn tốt còn có hộp đựng giữ nhiệt, chỉ cần không mở nắp, đồ ăn sẽ luôn được giữ ấm.
Tất nhiên, giá cả cũng không rẻ.
Lần trước đến huyện thành mua đồ ăn, Tống Kinh Chập đã kể cho hắn nghe cách gọi món như vậy, lần này hắn cũng muốn thử như người trong huyện, lòng không khỏi rạo rực. Nếu trong nhà không còn đống bạc mới gom được, hắn đã xông ra ngoài rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT