Ông chủ Cung đúng là một người thú vị. Xấu hổ một giây đồng hồ sau, lập tức khôi phục trạng thái bình thường, vỗ vai Lục Viễn, cùng hắn hi hi ha ha.
Lục Viễn cũng không phải người hay chấp nhặt, lập tức nói: “Cung đại ca chính ngươi cũng đâu có hỏi qua.”
Ông chủ Cung cười ha hả, “Nói cũng phải.”
“Ta nói Lục lão đệ, ngươi có cái tay nghề này, hoàn toàn có thể mở một cửa hàng, làm một sự nghiệp. Làm thợ săn, tự do thì tự do, nhưng dù sao vẫn nguy hiểm một chút.”
Dừng một chút, ông chủ Cung hạ giọng nói: “Đặc biệt bây giờ ngươi không còn như trước kia, không phải sống một mình, mà là người có phu lang. Tương lai đệ phu lang lại sinh thêm hai đứa nhỏ, cuộc đời này sinh ra được mỹ mãn, ngươi nên nghĩ nhiều hơn cho người nhà.”
Ông chủ Cung là thật lòng xem Lục Viễn như bằng hữu, nếu không sẽ không nói ra những lời đào tim đào phổi như vậy. Người khác đều chỉ thấy được việc làm thợ săn có bao nhiêu tốt, khi có thu hoạch thì không lo thiếu thịt ăn, không cần bào thực trên mặt đất.
Nhưng thợ săn có khả năng gặp nguy hiểm cao hơn nhiều so với nông dân. Làm nông, quanh năm suốt tháng, làm mười mấy hai mươi năm, có thể có mấy lần gặp được gấu mù hay những loài dã thú tương tự.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT