Tuy mọi người sống cùng một thôn, nhưng họ ít khi thấy Vân Thu Ngô. Việc mười ngày nửa tháng không gặp cậu là chuyện thường. Trước kia, khi mang thai, Vân Thu Ngô hay đi dạo, thời tiết đẹp thì đi lại bên ngoài, lúc đó dân làng thường xuyên thấy cậu. Tất nhiên, chỗ nào có Vân Thu Ngô là Lục Viễn cũng ở đó. Hai người luôn như hình với bóng, ra vào có nhau, còn thường xuyên nắm tay, khiến người khác phải ghen tị, xuýt xoa, ai cũng thấy hán tử nhà họ Lục đối xử với phu lang thật sự không còn gì tốt hơn.
Sau này sinh nở, tĩnh dưỡng cơ thể, rồi thời tiết bắt đầu se lạnh, dần vào đông, Vân Thu Ngô sợ lạnh nên chỉ muốn mỗi ngày cuộn mình trên giường sưởi ngủ ngon, hoặc là quây quần bên chậu than, bếp lò sưởi ấm, hầu như không ra khỏi cửa, rất ít khi ra ngoài. Vì vậy, thực sự không nhiều người từng gặp cậu.
Lần này, dân làng thấy Vân Thu Ngô, đột nhiên phát hiện cậu như thay đổi thành người khác, nhất thời ai cũng kinh ngạc không thôi, thậm chí ban đầu còn không dám nhận.
Thế nhưng Lục Viễn vẫn ở bên cạnh, vẫn cẩn thận che chở như xưa, giống hệt bộ dáng cưng chiều phu lang trước đây. Dân làng vừa kinh ngạc vừa xác định rằng ca nhi mặt mày kiều mỹ, thanh tú này chính là phu lang nhà họ Lục, cái người từng ai cũng biết, ai cũng hiểu trong thôn, có vết sẹo khó coi trên mặt.
Chỉ là phu lang xấu xí giờ không còn xấu nữa. Vết sẹo trên mặt cậu đã biến mất, người trở nên đẹp hơn, thậm chí còn đẹp hơn cả một phu lang khác nhà họ Lục, tức là ca nhi họ Đào gả cho Lục Minh.
Những người từng thầm nghĩ Vân Thu Ngô không xứng với Lục Viễn trong lòng hơi hụt hẫng. Vốn dĩ còn có thể chê cười người ta xấu xí, nhưng cái cớ để chê cười về dung mạo bị phá tướng xấu xí vô cùng cũng không còn nữa. Ngược lại, giờ đây trong thôn ai mà không ngưỡng mộ phu lang nhà họ Lục? Hán tử trong nhà cưng chiều cậu, có hai đứa con, trên không có bà bà hung dữ vô lý quản thúc, bản thân có thể tự làm chủ gia đình, thậm chí việc nhà nông cũng không cần động tay vào, mười ngón không dính bùn đất, quanh năm thuê người làm việc nhà. Cuộc sống này còn dễ chịu hơn rất nhiều gia đình ở thị trấn, e rằng phu lang nhà địa chủ lão gia sống cũng chỉ đến thế mà thôi.
Vân Thu Ngô chưa chắc đã không nhận ra những ánh mắt đánh giá đó. Cảm giác của cậu không đến nỗi chậm chạp như vậy, huống hồ có vài người nhìn cậu lộ liễu quá, cứ quét tới quét lui trên người cậu mà chẳng hề che giấu. Nhưng Vân Thu Ngô không để ý, ngược lại còn thoải mái hào phóng, một chút cũng không sợ người khác dòm ngó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play