Vân Thu Ngô nhìn thấy phu quân mình có chút buồn, liền nhẹ nhàng nói: “Đến lúc đó, ngươi muốn thế nào cũng được.”
Nghĩ đến trước kia phu quân có bao nhiêu tinh lực, giờ đây lại tự mình kiềm chế trong mấy tháng, thỉnh thoảng mới có một lần cũng không dám buông thả, Vân Thu Ngô nghĩ sau này có cơ hội sẽ bù đắp cho phu quân thật tốt.
Lục Viễn xoa nhẹ đầu Tiểu phu lang hai cái, dịu dàng nói: “Nhưng không được đổi ý nhé, đừng nói ta hung, sau này lại không vui.”
"Không đâu." Vân Thu Ngô thề thốt nói, giọng đầy tự tin.
Cậu thầm nghĩ, cậu và phu quân đã hoan hảo nhiều lần như vậy rồi, sớm đã biết rõ thủ đoạn của phu quân, thân thể không còn ngây ngô nữa, lá gan cũng lớn hơn không ít, sao có thể động một tí là khóc lóc kêu hung kêu đau được.
Nhưng cậu đã đánh giá quá cao bản thân, đồng thời cũng đánh giá thấp năng lực của Lục Viễn.
Và khi đó, dù nước mắt cậu có rơi thành chuỗi, nức nở không ngừng, cũng không làm người đàn ông đang rong ruổi trên người cậu mảy may mềm lòng, miệng nói dịu dàng bao nhiêu thì hành động càng kịch liệt bấy nhiêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT