Cự long ngậm theo một ấu miêu, bay thẳng lên trời.

Ở độ cao vài vạn mét, một chiếc tinh hạm khổng lồ đang thả neo lơ lửng giữa không trung.

Đó chính là thứ mà người ta gọi là "Tổ".

Thân thể hắc long quá lớn, dù là một chiếc tinh hạm cấp cao như thế này, nếu hắn vào với nguyên hình thì vẫn sẽ cực kỳ chật chội.

Vì vậy, khi cửa đuôi của tinh hạm mở ra, hắn đã hóa thành hình người trong khoảnh khắc tiếp cận.

“Mã hóa đã được xác nhận, cho phép tiến vào. Lâm Vọng, chào mừng trở về.”

Giờ phút này, hắn – đúng hơn nên gọi là “hắn” – đã quay trở về.

Lâm Vọng vuốt nhẹ mái tóc dài màu đen, sải bước vào thang máy tuabin, tiến thẳng về khu vực cầu hạm.

Người hắn cần tìm đều ở đó.

Dù cho nơi hắn vừa ghé qua vẫn còn đang ở trình độ cư dân lái xe bốn bánh, còn loay hoay với công nghệ sơ cấp, thì ở khoảng cách xa đến năm năm ánh sáng, những hành tinh khác, những nền văn minh và chủng tộc khác đã sớm bước vào thời đại của đại vũ trụ.

Long tộc chính là một trong số đó.

Một người đàn ông nhỏ con với một mắt duy nhất thấy Lâm Vọng trở về thì nhướng mày hỏi:

“Hôm nay về sớm vậy? Công việc xong rồi à?”

Lâm Vọng vỗ vai hắn:

“Will, đôi khi cũng nên nhớ rằng, nâng cao hiệu suất làm việc sẽ khiến ngày tháng của ngươi nhẹ nhàng và hạnh phúc hơn đấy.”

Will bĩu môi.

Tên này suốt ngày chèn ép người khác, đúng là đáng ghét.

Nhưng đánh thì không lại, đành phải chịu đựng.

Lâm Vọng liếc quanh một vòng:

“Lão đại đâu? Ta mang về cho hắn một món quà tốt.”

Một mỹ nhân tóc đỏ môi đỏ nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói:

“Ngươi trở về không đúng lúc rồi, cưng à. Lão đại lại tự bế rồi.”

Lâm Vọng chớp mắt:

“Lị Đạt thân yêu, bây giờ các ngươi gọi cái việc suốt ngày tự nhốt mình trong phòng huấn luyện để hành xác là ‘tự bế’ sao? Không thể phủ nhận, thật rất hình tượng đấy.”

Dù nguyên hình của long tộc có thể sải cánh dài tới 10 mét, nhưng khi hóa thành hình người để tiện di chuyển, họ thường lựa chọn chiều cao phù hợp hơn – khoảng 1m6 đến 1m8.

Chỉ có một người là ngoại lệ.

Hắn cao khoảng hai mét, cơ bắp săn chắc, làn da màu đồng cổ, chỉ cần đứng đó thôi cũng giống như một bức tường khổng lồ – vô cùng nổi bật.

Hắn mở miệng, giọng nói trầm khàn như bị nham thạch nghiền nát:

“Lâm Vọng, trên cổ ngươi là cái gì? Một cái khăn quàng cổ sao?”

Đến lúc này, mọi người trên cầu hạm mới nhận ra điểm khác thường.

Long tộc không sợ lạnh, Lâm Vọng càng không. Trừ phi vì thời trang, hắn sẽ không bao giờ đeo khăn.

Dù hắn là người chăm chút ngoại hình nhất trong cả đám long – hơn cả Lị Đạt – thì hôm nay hắn cũng đâu phải đi biểu diễn thời trang, mà là đóng vai phản diện cho nhiệm vụ quan trọng.

Will và Lị Đạt cùng bước tới.

Không có con rồng nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của kim sắc. Lị Đạt tò mò vươn tay sờ sờ đống lông xù xì – rồi "khăn quàng cổ" động đậy!

Cô sửng sốt hét lên:

“Trời đất ơi! Nó biết cử động! Lâm Vọng, khăn quàng cổ của ngươi động đậy kìa!”

Lâm Vọng bật cười:

“Các ngươi thật sự nghĩ đây là khăn quàng cổ? Có phải hơi ngắn quá rồi không?”

Giọng nham thạch lại vang lên:

“Ta cũng nghĩ vậy.”

Lâm Vọng gỡ "khăn quàng cổ" xuống khỏi cổ.

Đó là một vật nhỏ xíu, lông xù mềm mại, không to hơn lòng bàn tay hắn là mấy, đang ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ: nó có một đôi tai tam giác nhọn nhỏ xíu, thân hình tròn vo, một cái đuôi bông xù rất đáng yêu.

Bộ lông màu kim nhạt, phần đệm thịt ở móng vuốt lại là màu đen.

Lị Đạt hiếu kỳ:

“Cái gì đây? Ta chưa từng thấy thứ gì như vậy.”

Lâm Vọng đáp:

“Ta cũng không biết nó thuộc giống loài nào. Nhưng nó biết kêu ‘meo meo’.”

Will như không tin nổi:

“Sinh vật nào lại có thể ‘meo meo’? Nghe quá kỳ quái.”

Lâm Vọng cười to:

“Chờ các ngươi nghe thấy nó kêu, mới biết thế nào gọi là ‘kỳ quái’.”

Hắn vẫy vẫy cái đuôi của mèo con:

"Nào, dậy đi, tiểu gia hỏa.”

Vì gió lớn trên cao, mèo con đã bị thổi đến hôn mê. Lúc này, nó đang mơ thấy trò chơi cùng ba ba – người đã rất lâu không gặp.

Bị ai đó lay gọi, mèo nhỏ phát ra tiếng "meo" mềm mại, dụi dụi khuôn mặt vào lòng bàn tay Lâm Vọng, nhưng nhất định không chịu mở mắt.

“Trời ạ! Nó thật sự kêu ‘meo meo’!” – Lị Đạt kinh ngạc – “Trông nó vẫn còn là ấu tể… Chủng tộc nào lại sơ ý đến mức để ấu tể bị lạc?”

Long tộc khi tiến hóa thành chủng tộc bá chủ của vũ trụ, thì năng lực sinh sản lại suy giảm nghiêm trọng. Mấy trăm năm rồi không có sinh mệnh mới được sinh ra.

May mắn tuổi thọ của họ dài lâu, nếu không đã bị tuyệt diệt từ lâu.

Với họ, ấu tể quý giá hơn vàng bạc châu báu. Ngay cả khi đang làm nhiệm vụ, họ cũng tránh thương tổn đến ấu tể của các loài khác.

Lâm Vọng thấy mèo con không chịu dậy, lại chọc nhẹ.

Lê Giác giật giật tai, sau một hồi giãy giụa cuối cùng cũng chịu mở mắt.

"Vừa rồi… mình mơ thấy gì nhỉ? Hình như có ba ba… đây là đâu? Sao mọi người đều nhìn mình thế?”

Mèo nhỏ ngơ ngác.

Mới ngủ dậy, bộ lông rối tung, đặc biệt là phần lông quanh tai dựng loạn lên như hai đóa hoa nhỏ, đáng yêu đến mức làm tim người khác tan chảy.

Đôi mắt nửa tỉnh nửa mê ánh lên sắc kim dịu nhẹ, như ánh nắng đầu ngày.

“Trời ơi…” – Lị Đạt lần thứ ba thốt lên – “Mắt nó… là màu vàng kim!”

Là long tộc, vảy và màu sắc mắt quyết định chủng loại. Ví dụ Lâm Vọng là hắc long, Lị Đạt là hồng long, còn Will và nham thạch là hôi long.

Kim sắc, chính là sắc thái mà long tộc yêu thích nhất.

Mà Hoàng Kim Long lại càng là loại long mạnh nhất, hiếm nhất.

Lão đại – người đang "tự bế" kia – chính là một Hoàng Kim Long cực kỳ hiếm thấy.

Will vuốt cằm:

“Nếu không phải thứ này quá mềm, không có vảy hay cánh, ta còn tưởng là con riêng của lão đại.”

Lị Đạt cười:

“Nếu để lão đại nghe thấy, ngươi sẽ bị xé xác.”

Will rụt cổ.

Không phải cô đùa – lão đại thật sự sẽ làm như thế.

Mèo nhỏ nhấc chân gãi tai, định đứng lên nhưng trượt chân, suýt nữa rơi khỏi tay Lâm Vọng.

Lâm Vọng sợ nó bị ngã, vội đặt nó lên bàn điều khiển pha lê bóng loáng.

Nãi miêu liên tục trượt ngã, ấm ức kêu "meo".

Không chịu nổi, Lâm Vọng ôm nó về lại lòng ngực. Mèo nhỏ rúc lên áo hắn, hài lòng ngồi xuống.

Lê Giác lắc đuôi, nhìn mấy người trước mặt, tò mò hỏi:

“Xin hỏi, các ngươi là ai vậy?”

Will hét to trước cả Lị Đạt:

“Nó biết nói! Con mèo biết nói!”

Lê Giác nghiêng đầu:

“Ta không phải ‘con mèo’.”

Nham thạch cũng tò mò:

"Vậy ngươi là gì?”

Vấn đề này khiến Lê Giác ngẩn người.

Đúng vậy bé là cái gì?

Rõ ràng bé không giống họ, cũng không giống những sinh vật to lớn biết bay, biết phun lửa kia.

Tên của mình là gì?

Lị Đạt nhận ra sự hoang mang, nhẹ giọng hỏi:

“Cưng à, ngươi còn nhớ tên mình không?”

 

“Ta… ta tên là…” – ấu tể cau mày, suy nghĩ rất lâu – nhưng không nhớ được.

Đang trong kỳ thực tập làm hệ thống, ký ức của Lê Giác hỗn loạn. Tạm thời không rõ mình là mèo hay người, cũng không nhớ được tên.

Nhưng bé vẫn nhớ một phần.

Mèo nhỏ ngẩng cao đầu, kiêu hãnh đáp:

"Ta tên là… Bảo bảo nhãi con!”

"Bảo bảo nhãi con à…” – Lị Đạt bật cười – “Thật là cái tên đáng yêu.”

Nham thạch hỏi Lâm Vọng:

“Ngươi tính làm gì với nó?”

Lâm Vọng vuốt móng mềm mại của mèo con:

"Không phải định mang về cho lão đại chơi à.”

Nham thạch nghiêm mặt:

"Chủng loài chưa biết, không ai hiểu gì về nó. Nếu có gì nguy hiểm thì sao?”

Lị Đạt phì cười:

“Nó bé thế, muốn làm gì lão đại – cắn đứt một sợi tóc à?”

Will và Lâm Vọng cười phá lên.

Nham Thạch bị trêu đỏ cả mặt nhưng vẫn cứng giọng:

"Không được. Ta tuyệt đối không đồng ý. Đề nghị lập tức – ném nó khỏi tinh hạm, ngay bây giờ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play