Một buổi trưa cộng thêm cả đêm điên cuồng, Nhị thiếu đã dùng cả sinh mạng mình để chứng minh một đạo lý: không tự rước họa thì sẽ không gặp họa.
Đến trưa hôm sau mới tỉnh lại, người đang bị khóa tay khóa chân bất ngờ lại chính là hắn. Nhưng khác hẳn với mấy chiếc còng tay đồ chơi tình thú mà hắn hay dùng, Đại Tần lần này chơi lớn, dùng hẳn còng chế tác từ hợp kim đặc biệt. Ngô Diệp có cố giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Đồ khốn! Anh làm trò gì vậy? Mau cởi ra cho lão tử, lão tử mắc vệ sinh, nín không nổi nữa rồi!” Nhị thiếu tức đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Đại Tần. Đêm qua làm đủ kiểu với hắn như vậy rồi, còn không biết đủ, còn ghi hận nữa à? Cũng quá nhỏ nhen rồi đấy.
Đại Tần đã tỉnh từ sớm, nhưng vẫn chưa rời giường. Y nằm nghiêng, trần trụi, sát ngay bên cạnh Ngô Diệp, bàn tay to thô ráp không ngừng nhẹ vuốt ve làn da trắng mịn của Ngô Diệp. Những vết chai cứng nơi lòng bàn tay khiến làn da non mịn của hắn run rẩy từng cơn.
Y cứ như thể chẳng hề nghe thấy Ngô Diệp đang nói gì, chỉ chăm chăm vuốt ve hắn. Dù bây giờ đã là “lão phu lão thê”, nhưng da mặt vốn đã dày sẵn của Nhị thiếu, mỗi khi chỉ còn hai người, cũng không còn biết xấu hổ nữa. Nhưng mà hắn… thật sự… rất muốn đi vệ sinh QAQ.
Ngô Diệp biết lần này mình chắc đã chọc cho Đại Tần phát điên thật rồi. Hắn đưa mắt nhìn Đại Tần, hạ giọng mềm mỏng, nũng nịu nói: “Em biết em sai rồi… lần này tha cho em đi, được không?”
Ánh mắt Đại Tần khẽ tối lại, nhưng vẫn không nói gì, chỉ lạnh mặt, giữ nguyên vẻ không chút biểu cảm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT