La Gia Sơn, khu cư trú này chỉ còn lại khoảng hai vạn người sống sót. Nhưng gọi là "người sống sót" thì nghe có vẻ dễ nghe quá, phải nói là “cu li” thì mới đúng. Ở đây, những người đông nhất chính là nhóm không dám làm Săn Thi Giả, lại cũng chẳng có tiền để vào các khu cư trú trung cấp hoặc cao cấp. Nói trắng ra, cũng chỉ hơn người tị nạn chút xíu, may mắn hơn một chút chính là: khu cư trú nhỏ bé này ít ra còn có tường bao quanh, vị trí lại heo hút, cộng thêm mấy nghìn binh sĩ đóng giữ nên không dễ bị tang thi tấn công. Chỉ cần mọi người ngoan ngoãn khai thác quặng sắt hoặc luyện thép, mỗi ngày ăn được hai bữa để cầm hơi là coi như ổn. Còn muốn hơn thì đừng mơ.
Việc vào khu cư trú La Gia Sơn khá dễ. Ưu tiên là đàn ông. Chỉ cần tứ chi không bị cụt, cơ thể còn có thể vận động, thì đều có thể nhập cư. Nhưng một khi đã vào thì đừng mơ rời đi, trừ khi… chết. Cả khu này chỉ có đúng một bệnh viện nhỏ, mà bệnh viện này chỉ phục vụ cho binh lính đóng quân. Người dân bình thường nếu bị bệnh thì chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, không chịu được thì… chết mà thôi. Mấy năm gần đây, dịch bệnh bùng phát liên miên, mỗi lần có dịch là lại thấy thi thể chất đầy xe chở ra ngoài thiêu, tỷ lệ tử vong kinh khủng, đáng sợ đến mức suốt bao năm qua, nơi đây hầu như không còn bóng dáng phụ nữ, trẻ em hay người già. Còn đám đàn ông thì bị vắt kiệt sức lực, sống vật vờ, cúi gằm mặt, lưng gù vai rũ. Dù rõ ràng mùa xuân đã gần kề, nhưng cả khu vẫn âm u, tiêu điều như thể mặt trời sắp tắt.
La Gia Sơn đại thể được chia làm ba khu: một khu khai thác quặng sắt, một khu luyện quặng, và một khu sinh hoạt.
Khu sinh hoạt là khu vực lớn nhất, cũng là nơi duy nhất có kiến trúc tương đối ổn định, chủ yếu dành cho lính đóng quân và công nhân sinh hoạt. Trải qua nhiều năm sửa chữa chắp vá, trời cao hoàng đế xa, chẳng ai thèm quản tới, vậy mà cũng hình thành được vài con phố buôn bán nho nhỏ. Đám lính thường xuyên phải ra ngoài giết tang thi, được đóng quân ở nơi khỉ ho cò gáy này thì cũng có chút phụ cấp, lại không phải nuôi vợ con, so với dân thường và Thợ săn tang thi thì dễ thở hơn chút. Mà sống kiểu hôm nay không biết mai ra sao nên ai cũng thích tới những con phố nhỏ này tiêu xài chút đỉnh.
La Bách Tuế, người bản địa sinh ra ở La Gia Sơn. Trước tận thế, ông từng mở một tiệm tạp hoá nhỏ gần khu mỏ. Sau tận thế, cả nhà nhờ có lương thực tích trữ nên còn sống sót. Đến khi La Gia Sơn được quy hoạch thành khu cư trú, ông dùng hai thùng rượu trắng loại tốt và một bộ quần áo may mặc hàng xịn đổi lấy một suất quan hệ họ hàng từ người cùng làng từng ra ngoài nay quay về đóng quân, nhờ vậy mà mở được cửa tiệm bách hóa đầu tiên trong khu lính đóng quân.
Sau khi bán hết lô hàng tích trữ ban đầu, La Bách Tuế cùng con trai là dị năng giả bắt xe tuyến gần nhất đến khu cư trú lớn, thường xuyên mua được vài món dân lính thích như thuốc lá, rượu mạnh mang về bán. Ông buôn bán đàng hoàng, giá phải chăng, nên dù sau này nhiều cửa tiệm khác mọc lên, tiệm nhà ông vẫn luôn làm ăn ổn định.
La Bách Tuế nhờ có mối quan hệ họ hàng với chỉ huy đóng quân nên tiệm ngày càng mở rộng. Mặt tiền càng ngày càng bề thế, tầng trên tầng dưới gộp lại cũng cỡ vài trăm mét vuông. Bán tạp hoá thì cũng chỉ đến vậy, tài năng không thể lãng phí, ông được cấp trên ngầm đồng ý cho mở thêm một quán trà ngay trong tiệm. Bề ngoài là quán trà, thực tế là sòng bạc. Do không gian thoải mái, phí thấp nên rất nhiều binh sĩ đến chơi, mà nơi nào có lính, nơi đó có tin tức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT