Ngô Diệp bây giờ chỉ cần dùng dị năng một giây là có thể chữa lành cho Thỏ Lão Đại, nhưng hắn cố tình lại không làm vậy. Hắn túm lấy tai dài của Thỏ Lão Đại, hung dữ chất vấn: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ai dám đánh bị thương mày hả!”
Dù Thỏ Lão Đại có háu ăn, lười biếng, nhát gan sợ chết lại còn rất thích làm màu, thì cũng là thú khế ước của hắn, thế mà lại dám có kẻ trong địa phận Lam Thành dám ra tay với nó? Đợi đấy, hắn mà tra ra được thì lột da kẻ đó là cái chắc!
Thỏ Lão Đại dù gì cũng là dị thú cấp 7, trí thông minh theo sức mạnh cũng đang không ngừng tăng lên. Dù nó không hiểu rõ tiếng người, nhưng vì là thú khế ước có liên kết đặc biệt với Ngô Diệp, nó vẫn đại khái hiểu được chủ nhân của mình đang nói gì.
Nhưng, tuyệt đối không thể nói ra, chết cũng không thể nói! Nếu nó nói, thì món đồ tốt kia chắc chắn sẽ bị mất, mà với cái tính keo kiệt của chủ nhân thì đừng mơ giữ lại được chút gì!
Thỏ Lão Đại giả vờ như chẳng hiểu gì hết, mặt ngây ngô vô tội nhìn chủ nhân, còn đáng thương hề hề duỗi cái móng bị thương ra đặt lên tay Nhị thiếu. Móng béo ụ đầy thịt đặt trong lòng bàn tay của Nhị thiếu, nó cẩn thận đưa qua đưa lại như đang xoa xoa, cái dáng vẻ đáng thương đó đúng là không ai sánh bằng.
Đáng tiếc, Nhị thiếu từ trước đến nay chưa từng ăn chiêu giả ngốc làm nũng này của nó.
“Mày bớt giả vờ đi, tao biết mày hiểu được. Không chịu nói thì đừng mong tao trị thương cho!” Ngô Diệp tức giận đến mức mặt phồng như bánh bao, ngón tay hung hăng chọc vào trán Thỏ Lão Đại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play