“Tiểu Bảo tôi đã cứu ra rồi, lũ khốn kiếp đó đều còn ở bên trong. Trong miệng bọn chúng hẳn là có những thông tin các anh đang cần, người thì cứ để các anh dẫn đi. Tiểu Bảo có hơi sốt, tôi phải đưa thằng bé đi khám ở bệnh viện trước.” Ngô Diệp nói với Nhiếp Dạ và Trình Viễn, hai người vừa mới đuổi tới nơi. Cũng coi như Trịnh Đại Ngũ và đám người kia số may, nếu không phải hai người họ đến kịp lúc, e rằng cả đời này cũng đừng mong còn sống mà rời khỏi cái xưởng đổ nát này. Dù vậy, có đôi khi, sống sót chưa chắc đã tốt hơn là chết.
Ánh mắt Nhiếp Dạ có phần phức tạp, liếc nhìn Ngô Diệp, rồi lại nhìn Hà Tiểu Bảo vẫn đang bất tỉnh. Lúc nãy họ vẫn luôn bám theo xe Ngô Diệp từ xa, thế nhưng đến trễ mất hai, ba phút, thì Ngô Diệp đã cứu được người ra ngoài rồi. Chỉ từ những tiếng kêu thảm thiết vừa rồi mà suy, bên trong chắc chắn có không ít người. Một mình xông vào trong thời gian ngắn ngủi vậy mà vẫn cứu được người ra ngoài, rốt cuộc là lũ bắt cóc quá kém cỏi, hay là Ngô Diệp quá lợi hại đây?
“Được, chỗ này cứ để chúng tôi lo.” Nhiếp Dạ gật đầu, dõi mắt theo bóng dáng Ngô Diệp rời đi, sau đó cùng Trình Viễn tiến vào trong xưởng.
Nhiếp Dạ từng hình dung cảnh vào đây sẽ thấy đám bắt cóc rên la đau đớn, cũng từng nghĩ đến khả năng sẽ có cảnh tượng máu me, thậm chí có thể có một, hai cái xác do "vô tình ra tay mạnh quá". Nhưng thực tế lại không có chuyện nào xảy ra. Ngoài đám du côn nằm lăn lóc ngổn ngang khắp nơi, khắp xung quanh thậm chí không thấy chút dấu vết đánh nhau nào.
Nhiếp Dạ vốn là quân nhân thường xuyên thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, kinh nghiệm điều tra dày dạn còn hơn cả cảnh sát kỳ cựu. Từ những dấu vết bò trườn của bọn người kia mà xem, chắc chắn bọn họ đã trải qua một cơn hoảng loạn tột độ, bị kinh hãi đến mức từ đầu tới cuối không còn lấy một chút dũng khí để phản kháng.
Người ta nói, thậm chí con thỏ bị ép đến đường cùng cũng sẽ quay lại cắn người. Rốt cuộc Ngô Diệp đã làm gì để khiến đám người vốn ngang ngược không coi pháp luật ra gì kia, ngay cả bản năng phản kháng cũng bị dập tắt?
Nhiếp Dạ nhìn quanh bốn phía, định tìm chút vết máu nào đó, nhưng trên nền đất ngoài một đống “rác rưởi” lộn xộn, thì chẳng còn gì khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play