Trừ những điều ấy ra, Thẩm Đường Ninh thật tình cũng chẳng nghĩ ra được vị hôn phu kia của mình còn có ưu điểm gì đáng kể. Nàng khẽ véo nhẹ mũi biểu muội, cười hỏi:
“Tiểu nha đầu, muội dò hỏi chuyện này làm gì chứ? Cứ hỏi tỷ mãi, chẳng lẽ trong lòng muội còn chưa có ai để thầm thương trộm nhớ à?”
Ôn Song Song năm nay vừa tròn mười ba, cũng đến tuổi có thể định thân. Ở tiệm vải của Ôn Tế Hoài có một trướng phòng tiên sinh họ Cao, tuổi tác tương đương với Ôn Tế Hoài. Trưởng tử nhà họ Cao năm nay hai mươi, năm ngoái mới thi đỗ tú tài, mấy năm gần đây đều làm tiên sinh dạy học trong tư thục.
Ôn Tế Hoài tuy chẳng phải người giỏi đèn sách, nhưng lại hết mực kính trọng những ai theo nghiệp bút nghiên, nên có ý muốn tác hợp tiểu nữ nhi nhà mình với vị tú tài ấy.
Chỉ tiếc, Ôn Song Song lại chẳng ưa gì chàng tú tài gầy gò ấy. Trái lại, nàng lại đem lòng mến mộ người thợ rèn ở cuối con phố sau, người lúc nào cũng đầy cơ bắp, khỏe mạnh rắn rỏi.
Mỗi lần đi ngang qua tiệm rèn, trông thấy người kia trần nửa thân trên, mồ hôi nhỏ giọt, chăm chú vung búa rèn sắt, tim nàng lại vô cớ mà đập loạn, mặt cũng đỏ bừng như hơ lửa.
Tiếc là, Diêu thị tuyệt nhiên không thể chấp nhận để nàng gả cho một phường thợ rèn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play