Thang thuốc đã nguội bớt, dược tính dịu đi, lại hợp thời mà uống vào, hiệu quả hẳn là tốt.
Thẩm Đường Ninh nâng chén thuốc lên, thong thả mà nhấp từng ngụm. Động tác nàng uyển chuyển, dịu dàng như nước. Dẫu thuốc đắng, gương mặt nàng vẫn điềm tĩnh, hàng mi cũng không hề lay động, cứ thế mà uống cạn, không hề hé môi than một lời.
Uống xong, nàng đặt nhẹ chén xuống, súc miệng, dùng khăn lụa lau qua khóe môi. Vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Tạ Chiêm đang nhìn mình chăm chú.
“Uống thuốc rồi, nàng không ăn miếng mứt hoa quả nào à?” Hắn hỏi, giọng trầm thấp nhưng dịu dàng khác thường.
“Mứt hoa quả?” Nàng hơi ngẩn ra.
Tạ Chiêm khẽ gật đầu, giọng thản nhiên: “Gia Dư mỗi lần uống thuốc đều khóc lóc om sòm. Mẫu thân ta cũng thế, cứ uống thuốc xong là phải ngậm lấy viên mứt cho bớt đắng miệng.”
Lẽ ra hắn còn định nói cả Thường Lệnh Dao nữa, nhưng lại thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT